Vết thương trên tay Tây Lăng Thiên Lâm không băng bó nên vài ngày sau đã bị nhiễm trùng, sốt cao không ngóớt, hai chân thiếu chút nữa cũng phế đi, Phượng Khương Trần bắt đắc dĩ phải đến lần nữa.

Phượng Khương Trần lên tiếng hỏi nguyên nhân và hậu quả, nàng lần nữa khẳng định Tây Lăng Thiên Lâm tuyệt đối là một tên ngốc.

Tỷ đây không vội băng bó vết thương vì tỷ là đại phu, còn ngươi đang làm gì, lại dám học theo tỷ.

Ghét bỏ một người không cần lý do.

Phượng Khương Trần chán ghét Tây Lăng Thiên Lâm, cực kỳ chán ghét.

Đông Lăng Vũ Cửu giữ đúng lời hứa, tiễn Phượng Khương Trần về Phượng phủ, sau đó không nói câu nào mà quay người rời đi.

Nếu là trước đây, Phượng Khương Trần nhất định sẽ thử phỏng đoán tâm tư Cửu hoàng thúc, nhưng bây giờ thì sao?
Nàng thật sự không còn suy nghĩ này, cuối cùng nàng cũng hiểu tình trạng của mình, chính là một nữ tử như nàng ở thời đại này không thể có được tình yêu, không thể có được hạnh phúc, không có ai cam tâm tình nguyện nhìn nàng, không có ai đồng ý xem nàng là một lựa chọn cho vị trí chính thê tương lai.

Sự việc ở cổng thành đã hủy đi hạnh phúc của nàng, trừ phi làm thiếp, bằng không đừng nghĩ đến việc gả cho ai, nhất là người chức cao vọng trọng như Cửu hoàng thúc…
Nếu như vô duyên, hà tất phải cưỡng cầu, chỉ chuốc họa vào thân!
Sau khi Phượng Khương Trần trở về Phượng phủ, định ngủ một chút nhưng lại bị Tôn Tư Hành kéo dậy đi tắm rửa và chuẩn bị ăn sáng, Phượng Khương Trần chỉ ăn uống qua loa rồi về phòng ngủ tiếp, thuận tiện ghé xem tình hình của Tôn phu nhân.

Việc truyền dịch của Tôn phu nhân không thể ngừng, ngoài ra bà ấy chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, mọi việc phải đặc biệt chú ý.

Làm xong xuôi mọi thứ, Phượng Khương Trần vừa định đi ngủ thì người gác cổng đến báo tin nói rằng Tạ Nhị phu nhân đến, hơn nữa còn mang theo nha hoàn và hộ vệ, rất có thể sẽ ở lại Phượng phủ.

Phượng Khương Trần biết Tạ Nhị phu nhân suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng thông suốt rồi, bệnh nhân đến khám bệnh, bác sĩ sao có thể từ chối.

“Ai da, bác sĩ đúng là không phải công việc của con người, nhất là bác sĩ tích hợp giữa cắp cứu và đa khoa.

” Phượng Khương Trần véo thắt lưng mình vài cái để giảm buồn ngủ, sau đó bước ra ngoài nghênh đón.

“Phượng đại phu, mới sáng sớm đã đến quấy rầy ngươi, thật xin lỗi, chỉ tại ta quá sốt ruột rồi.

” Tạ nhị phu nhân xấu hồ nói.

Bà đã nhiều lần thất tín với Phượng Khương Trần, mặc dù có liên quan đến Tạ gia nhưng chung quy vẫn là bà thất hứa.

Quân tử trọng chữ tín, tuy không xuất thân từ hoàng tộc nhưng bà là một người biết giữ lời hứa.

“Không có gì.

Nhị phu nhân cảm thấy lúc nào tiện là được, nếu Nhị phu nhân đã đến thì chắc hẳn đã quyết định rồi, ta sẽ kiểm tra thân thể cho Nhị phu nhân một chút, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì buổi chiều có thể sắp xếp phẫu thuật.

” Phượng Khương Trần cảm thấy rất khó chịu đối với vị Nhị phu nhân này.

Nếu bà không phải là bệnh nhân, nếu bà không phải là Nhị phu nhân của Tạ gia thì Phượng Khương Trần cũng lười để tâm.

Phượng Khương Trần tôn trọng người bệnh, người bệnh cũng phải tôn trọng nàng, tuy nói nghề đại phu ở thời đại này không được coi là cao quý (không so được với những người đọc sách) nhưng cũng không thể bị người khác xem thường.

Nhị phu nhân hiểu rõ, gương mặt ngượng ngùng nhưng trong lòng rất oan ức, phải biết rằng không phải nữ tử nào cũng có thể làm được giống như Phượng, có thể sống dựa vào chính mình.

Đối với nữ tử, chưa xuất giá thì dựa vào cha mẹ, khi xuất giá thì dựa vào trượng phu.

Tuy Phượng Khương Trần không có được cái hạnh phúc ấy nhưng nàng lại có tự do mà bao nhiêu nữ tử khác không có.

Sau khi kiểm tra cho Tạ nhị phu nhân xong, Phượng Khương Trần nói cho Tạ Nhị phu nhân biết buổi chiều sẽ tiến hành phẫu thuật, nàng nói xong liền đi ngủ bù, mà một ngày một đêm đã trôi qua cũng không thấy Chu Hằng xuắt hiện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play