Sau khi Bộ Kinh Vân giải quyết xong đám thị vệ bên ngoài và ám vệ thì ngạo nghễ đi vào, trên mặt còn mang thêm chiếc mặt nạ màu bạc: “Khách khí với hắn làm gì, nếu đã không ở trên người hắn thì cứ đánh thẳng tay đi.”
Bộ Kinh Vân chuyền động rất nhanh, chỉ thấy hắn khẽ động đã nghe Tây Lăng Thiên Lâm rồng lên một tiếng liền ngã nhào xuống đất, sau đó dưới thân liền có một vũng máu.
“A…” Tây Lăng Thiên Lâm đau đớn kêu lên một tiếng, hắn phát hiện chân mình đã bị đánh gãy.
Hắn tàn phế rồi!
“Ngươi thật muốn chết!” Tây Lăng Thiên Lâm tức giận nói.

Bộ Kinh Vân từ trên cao nhìn Tây Lăng Thiên Lâm: “Lâm thái tử, giao địa đồ ra đây.”
Cho đến bây giờ, Bộ Kinh Vân chưa bao giờ là một người hiền lành, nhẹ nhàng.
“Nằm mo!” Tây Lăng Thiên Lâm nghiến răng nói.
“Ha ha.” Bộ Kinh Vân cười, cách một lớp mặt nạ vẫn cảm nhận được sự đáng sợ.

Bộ Kinh Vân giơ chân lên, ra hiệu hai lần vào dưới đũng quần Tây Lăng Thiên Lâm: “Nghe nói ngày xưa Phượng Khương Trần chỉ là một nữ nhân yếu đuối đã bị ngươi một chân thô bạo đùa bõn, trêu ghẹo, ngươi nói nếu hôm nay chân ta đạp xuống, ngươi còn cứu được sao, Lâm thái tử?”
“Lam Cửu Khánh, ngươi không sợ người của Tây Lăng trả thù ư?” Sắc mặt Tây Lăng Thiên Lâm tái nhọt, từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán đua nhau rơi xuống đất.
Cổ chân Tây Lăng Thiên Lâm đã bị thương, cộng thêm chân Bộ Kinh Vân đang ở dưới đũng quần, cả hai thứ này đều trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của hắn.
“Tất nhiên là sợ nha, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có thể tìm ra chúng ta.” Bộ Kinh Vân dẫm lên đũng quần của Tây Lăng Thiên Lâm, chỉ cần hắn dùng lực ắt sẽ khiến thứ đó bị hủy.
“Các ngươi là cao thủ giang hồ cái gì chứ, chỉ biết dùng những phương thức đê hèn.” Tây Lăng Thiên Lâm mạnh miệng nói.
“Chúng ta không được xem là cao thủ giang hồ, vậy ngươi thì sao? Ngươi thân là thái tử mà dám trộm hương trộm ngọc, hủy đi thanh danh mà cả một đất nước cực lực gây dựng.” Lam Cửu Khánh khinh bỉ nói.

Trước kia Lam Cửu Khánh không quan tâm chuyện của Phượng Khương Trần, nhưng nay y đã để ý, người lúc trước làm nàng đau khổ, đương nhiên y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
“Ha ha…Người trong giang hồ đồn rằng Lam Cửu Khánh đối xử đặc biệt với Phượng Khương Trần, quả nhiên là thật.

Nếu hôm nay ngươi thật sự giết ta, Tây Lăng Thiên Lâm này sẽ không bỏ qua cho Phượng Khương Trần.” Tây Lăng Thiên Lâm đe dọa.
“Được rồi, chỉ cần ngươi có gan đả thương Phượng Khương Trần một phần, ta sẽ đòi trên người ngươi mười phần.

Ngươi nên hiểu rõ thủ đoạn của Lam Cửu Khánh ta.” Lam Cửu Khánh gác kiếm trên vai Tây Lăng Thiên Lâm.
“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không giao địa đồ ra đồng nghĩa với việc bị chặt đứt một cánh tay.

Nếu ta đếm đến ba một lần nữa, cánh tay còn lại của ngươi cũng không còn.

Ta muốn xem xem ngươi có thể làm một thái tử tàn phế hay không, nếu như đám huynh đệ của ngươi biết ngươi đã tàn phế, không biết sẽ vui đến mức nào.”
“Ba…
“Hai…”
“Không cần đếm nữa, thứ các ngươi muốn nằm ở trong hộp sắt dưới gối nằm.” Cần tập hợp đủ chín mảnh Cửu Châu long mạch địa đồ mới có tác dụng, lấy một mảnh đổi lấy mạng của hắn, rất đáng giá!
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ cướp lại từ trong tay Lam Cửu Khánh.
“Trông chừng hắn cho cần thận.” Lam Cửu Khánh ẩn ý liếc nhìn Bộ Kinh Vân, ý nói sau khi lầy được đồ sẽ lập tức giết Tây Lăng Thiên Lâm.
Để Tây Lăng Thiên Lâm sống, Lam Cửu Khánh trước nay chưa từng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tây Lăng Thiên Lâm cũng hiểu rõ hai người bọn họ sẽ không tha cho mình, cũng như nếu hắn sống sót qua ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho Lam Cửu Khánh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play