Trong phòng, Lam Cửu Khánh dùng cách môi kề môi để mớm thuốc cho Phượng Khương Trần, thuận tiện chiếm chút tiện nghỉ, khụ khu, thực ra là Lam Cửu Khánh sợ thuốc chảy ra ngoài nên mới phải thâm nhập sâu hơn một chút.

Bộ Kinh Vân ngồi xổm trước cửa phòng, vô cùng buồn rầu cầm nhánh cây vẽ vòng tròn trên đắt…
Có lẽ hắn phải suy nghĩ kĩ về chuyện của Trần Quốc Công phủ, hắn không thể để cho lão bà đáng chết kia đắc ý được, nhất định trước khi bà già đó chết phải thay tổ mẫu hắn rửa sạch oan khuất, để phụ thân hắn quay về dòng họ, nhưng Phượng Khương Trần sẽ là người đó sao?
Chuyện năm đó dù mọi người đều biết có uẫn khúc bên trong nhưng họ lại không có chứng cứ, những người tham dự hãm hại đều con mẹ nó chết hết rồi, ai biết chuyện cũng đều đã chết, sư phụ Cửu Khánh đã bói cho hắn một quẻ, chuyện này sẽ không xử lý được trừ phi có quý nhân phù trợ.

Lúc trước hắn vẫn cho Cửu Khánh là quý nhân, vì Cửu Khánh đã đồng ý sẽ giúp hắn giải oan cho tổ mẫu và phụ thân.

Nhưng sư phụ Cửu Khánh nói trong chuyện này Cửu Khánh chỉ đóng một phần nhỏ trong chuyện này.

Bộ Kinh Vân ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng yên lặng khác thường, hơn ba mươi năm nay tổ mẫu nhất định rất oán trách phụ thân hắn và hắn, vì bọn họ không có cách nào hoàn thành nguyện vọng của tổ mẫu, không thể để tổ mẫu quay lại nhà…
Hôm sau Phượng Khương Trần tỉnh lại phát hiện mình đang ở nhà, mà trên người nàng cũng không khó chịu chút nào, giống như tất cả đều chưa xảy ra.

Phượng Khương Trần ôm chăn ngồi ngắn người trên giường, chẳng lẽ chuyện hôm qua chỉ là một giác mơ?
Nhưng lại chân thật như vậy.

Đúng rồi, súng của nàng.

Phượng Thương Trần lật giường ra máy lần cũng không thấy bóng dáng khẩu súng đâu, lại tìm trong túi trị liệu thông minh máy lần cũng không thấy.

Lúc xuống giường thì có một hạt ngọc rơi ra.

Phượng Khương Trần có thể khẳng định vật này không phải của nàng, bởi vì xưa nay nàng không đeo.

trang sức, sờ được sự ấm áp của hạt ngọc, Phượng Khương Trần tự lắm bẩm.

“Chuyện xảy ra ngày hôm qua đều là thật? Nói như vậy chắc là có người đã cứu ta, nhưng súng của ta đâu?”
“Nếu không phải rơi ở rừng trúc thì chắc chắn có người đã lấy mắt.


Ôi… Phượng Khương Trần ngã lên giường.

Mặc kệ là khả năng nào thì cũng không phải là tin tức tốt đối với nàng.

Ô ôô… Khẩu súng đó là bùa hộ mệnh của nàng đó, không có súng mà gặp phải cao thủ thì làm sao bây giờ, nếu gặp phải người như Lam Cửu Khánh thì làm sao bây giờ.

“Ta phát hiện ra ta và Trần Quốc Công phủ chắc chắn khắc nhau, đụng phải Trần Quốc Công phủ liền không có chuyện tốt, súng của ta, súng của ta!”
Phượng Khương Trần oán trách, ngược lại nàng nghĩ khả năng lớn là súng chắc bị rơi trong rừng trúc, nhưng nàng không dám vào rừng trúc kia nữa, rừng trúc đó thật là đáng sợ, vừa nghĩ đến những chuyện hôm qua “nhìn” thấy được trong rừng trúc, Phượng Khương Trúc không nhịn được mà rùng mình.

Nếu không xảy ra chuyện ngày hôm qua thì nàng cũng không biết được trong lòng mình lại sợ chuyện đó nhất, nàng cho rằng bản thân đã sớm quên.

Phượng Khương Trần thở hắt ra, vỗ vỗ mặt mình: “Được rồi, không nên nghĩ nữa, xem như trong họa có phúc đi, Mất súng cũng không sao, dù sao hết đạn cũng không còn tác dụng gì nữa, đến lúc đó nghĩ cách khác vậy.


Phượng Khương Trần không cho phép mình tiếp tục trầm luân vào chuyện ngày hôm qua, hôm nay nàng còn có một cuộc phẫu thuật, tuyệt không thể phân tâm, chỉ cần không tập trung một chút liền có thể xảy ra sự cố khi phẫu thuật.

Dù chỉ là tiểu phẫu nhưng một khi bác sĩ mổ chính không tốt sẽ dễ mắc phải sai lầm, đến lúc đó rất dễ nguy hiểm đến tính mạng cho người bệnh, hoặc là khiến người bệnh mắc tổn thương không thể cứu vãn được.

Trước kia nàng nghe nói trong một cuộc phẫu thuật không biết tâm trạng bác sĩ mổ chính không tốt hay do căng thẳng mà đem băng gạc, kìm, kéo, một loạt dụng cụ mỗ để trong cơ thể người bệnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play