Dao Hân công chúa danh chắn thiên hạ cũng không giống với An Yên, Dao Hân công chúa sáng suốt, có đảm lược, mà nữ tử như vậy sao lại chịu an phận, nếu không phải Lăng Vương có khả năng đăng vị, Tây Lăng Dao Hân có thể thích nó hay sao?
Thích? Sự yêu thích của hoàng gia lúc nào cũng có điều kiện, cái Tây Lăng Dao Hân nhắm vào chính là vị trí Hoàng hậu của Đông Lăng, nhưng nàng cũng không nghĩ đến, Đông Lăng sẽ cho phép lập một công chúa của hoàng thất Tây Lăng làm hậu hay sao?
Ma ma, nếu không phải bổn cung ngăn cản, nó đã sớm đi đến Tây Lăng cầu hôn, sao nó không chịu hiểu, đề vương có thể có nữ nhân yêu thích, nhưng tuyệt đối không thẻ chỉ là một người, đối với đế vương mà nói, nữ nhân chỉ là một con cờ, một món đồ chơi.

Đề vương có thể thích nữ nhân nhưng tuyệt đối không thể trầm mê, nhưng có tình đứa con trai ngốc nghếch kia của bổn cung lại đem lòng yêu thích một công chúa của nước đối đầu.

Nó có biết hay không, nếu nó cưới Tây Lăng Dao Hân, vậy thì hoàn toàn vô duyên với vị trí kia.

Nhưng bây giờ hay rồi, bỏ được một Tây Lăng, giờ lại quay sang một Phượng Khương Trần…

Vi một Phượng Khương Trần mà cả sức khỏe của mình cũng không quan tâm, bổn cung thật sự không rõ, sao bổn cung lại có một đứa con ngốc nghếch như vậy? Lần trước thì cản mũi tên cho Cửu hoàng thúc, lần này lại vì Phượng Khương Trần mà ra khỏi thành, chẳng lẽ nó không biết, hai người kia chết thì mới có lợi cho nó sao?” Hoàng hậu thật sự hận không thể kéo Đông Lăng Tử Lãng đến trước mặt mà dạy dỗ một trận.

Lão ma ma vội vàng dâng một ly trà cho Hoàng hậu, đợi đến khi Hoàng hậu dịu lại một chút, mới nói: “Nương nương, ngài xem thường Lăng Vương điện hạ rồi, sao Lăng Vương điện hạ có thể ra khỏi thành vì một nữ nhân, Lăng Vương là người làm đại sự, trong lòng chứa cả thiên hạ này.

Nương nương, ngài đã quên, tuy rằng Vũ Văn tướng quân đã bắt được Chu Tương, nhưng dư nghiệt của hắn còn chưa sa lưới, nghe nói hang ổ của những người này nằm ngay ngoài thành.

Trong khoảng thời gian trước, vì bị thương, điện hạ đã trở nên mờ nhạt trong tầm mắt bệ hạ, lúc này điện hạ đã khỏi bệnh nên trở lại vị trí cũ, đương nhiên phải dâng cho bệ hạ một món quà lớn, san sẻ gánh nặng cho bệ hạ, chỉ cần Lăng Vương điện hạ bắt được dư nghiệt của Chu Tương, bệ hạ sẽ nhìn Lăng Vương như thế nào, mà văn võ đại thần cả triều sẽ nhìn Lăng Vương như thế nào.

Nương nương, trong lòng điện hạ có càn khôn, sao lại trầm mê trong nữ sắc được, nhất định là vì dư nghiệt của Chu Tương, chẳng qua là không tiện để lộ ra trước khi mọi chuyện được hoàn thành, nhằm tránh làm người ta bàn tán là nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

Lão ma ma nói chuyện cực kỳ chắc chắn, giống như dã chính tai nghe thấy Đông Lăng Tử Lãng nói vậy.

“Ngươi nói thật chứ?” Hoàng hậu thì cẩn thận cân nhắc, sau đó liên tục gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

“Tốt tốt tốt, không hỗ là nhi tử của bổn cung, là bổn cung nóng ruột quá nên hồ đồ, cho dù Lăng Vương đa tình đến đâu, cũng sẽ không có tình cảm với Phượng Khương Trần, tạm thời không nói đến vấn đề Phượng Khương Trần sớm đã thắt trinh trước khi thành thân, chỉ nói đến chuyện lúc trước, đã đủ để chứng minh Lăng Vương chán ghét Phượng Khương Trần vô cùng, bổn cung thật là buồn lo vô cớ.


Nét u sầu trên khuôn mặt Hoàng hậu đã biến mắt, cả gương mặt trở nên toả sáng.

“Nương nương có thể hiểu được dụng tâm của Lăng Vương thì tốt rồi.

” Lão ma ma hỗ thẹn mà cúi đầu.

Bà ta là tâm phúc của Hoàng hậu, nhưng rốt cuộc tri kỷ đến mức nào thì chỉ có trời mới biết.

Màn đêm dần dần kéo đến, Lăng Vương phủ, phủ Túc Thân Vương, Vương gia, và cả nhận Thuần Vu quận vương nhận được tin tức nên thúc ngựa chạy tới.

“Trác Đông Minh, tên khốn kiếp nhà ngươi, không phải ngươi nói bỏ Phượng Khương Trần ở nơi này hay sao? Người đâu? Người ở đâu? Ngươi mau trả lời đi.

” Đông Lăng Tử Thuần cũng không vờ như bình thản giống như Đông Lăng Tử Lãng, càng không kiêng ky thân phận của Trác Đông Minh như Vương Thất.

Hắn cũng giống như Trác Đông Minh, đều là kẻ không sợ trời chẳng sợ đất.

Một người thì có Hoàng thượng làm chỗ dựa, một kẻ thì có Túc Thân Vương chống lưng, mà việc này lại là do Trác Đông Minh đuối lý, chỉ cần không đánh chết Trác Đông Minh, cho dù là Túc Thân Vương cũng không nói được gì.

“Lúc ấy ta bỏ người ngay ở nơi đây, ta dám cam đoan.

” Lúc này, Trác Đông Minh đã có chút chột dạ, hắn cũng không chán ghét Phượng Khương Trần, chỉ là khó chịu dáng vẻ bộ tịch của nàng mà thôi.

Rõ ràng là một nữ tử, nhưng làm việc còn quyết đoán và hào sảng hơn cả nam tử; rõ ràng là một tiểu thư quan gia nghèo túng, nhưng khí độ trên người lại cao quý như công chúa hoàng gia.

À không, khí độ của Phượng Khương Trần còn cao hơn An Yên công chúa một bậc.

Sự tôn quý trên người Phượng Khương Trần giống như Cửu thúc, trời sinh đã vậy, cho dù khoác trên người vải thô áo tang, cũng không che giấu được điều đó.

Hiện giờ hoàng tộc Đông Lăng mới trải qua ba đời, chung quy khí thế tôn quý của công chúa hoàng gia vẫn kém một chút, nhưng quốc gia nào mà không như thế, huyết mạch hoàng thất tiền triều đã sớm không còn nữa.

“Ngươi cam đoan, ngươi cam đoan thì có ích lợi gì, Trác Đông Minh, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không tìm ra Phượng Khương Trần, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về.

” Đông Lăng Tử Thuần tức giận đến toàn thân run rẩy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play