Một nhà có nữ trăm nhà hỏi cưới, nhưng bởi vì một câu của Phượng Khương Trần, bảy nữ nhân đang chờ gả và cả sáu nữ hài chưa trưởng thành của phủ Trần Quốc Công đều bị ảnh hưởng.

Dòng thứ cũng bị giảm sút thân phận, cũng nhờ lão phu nhân đứng vững trước áp lực, có thể đưa hết bọn đến đến lão gia, tìm một gia đình ở bên ngoài để gả qua.

Mà như vậy có nghĩa là gì, có nghĩa là phủ Trấn Quốc Công đã trực tiếp mắt hơn mười cơ hội thông hôn.

Phải biết rằng, thế gia đại tộc đều có thói quen thông hôn, nhà của ngươi cưới nữ nhân nhà ta, nữ nhân nhà ta lại gả đến nhà ngươi, qua qua lại lại, nhà nào cũng có quan hệ thông gia, xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người sẽ hỗ trợ.

Thế gia đại tộc cành lá đan chen khó gỡ, nữ nhân trong nhà cũng phải nuông chiều, nuôi lớn một phần đồ cưới rồi gả ra ngoài, kết thân cả hai nhà.

Nhưng bây giờ, phủ An Quốc Công rõ ràng không có ưu thế này, một hai năm thì không rõ ràng, nhưng vài thập niên sau sự yếu thế này của phủ Trần Quốc Công sẽ bị lộ ra.

Chính vì thế, người của phủ Trần Quốc Công có thể không sầu hay sao? Nếu không phải lão phu nhân khuyên bảo, Trần Quốc Công đã sớm phái người giết chết Phượng Khương Trần, băm vằm nàng thành mảnh nhỏ.

Nhưng mặc dù có lão phu nhân áp chế, người phía dưới vẫn làm ra đủ loại mờ ám, đương nhiên bọn họ cũng không dám giết Phượng Khương Trần, chỉ thầm nghĩ buộc Phượng Khương Trần tới cửa thỉnh tội.

Đáng tiếc, bàn tính đáng vang lắm, nhưng đến nay vẫn không thể thực hiện được.

Cứng rắn không được, phủ Trần Quốc Công chuẩn bị dùng mềm, Phượng Khương Trần tìm thấy chỗ dựa vững chắc đúng là không tồi, nhưng cũng không sao cả, chỗ dựa của ngươi quả thật có thể ra mặt giúp, nhưng nội trạch là thiên hạ của nữ nhân, có một số việc dù là Cửu hoàng thúc cao quý cũng không thể nhúng tay vào.

Hơn nữa, cũng vì thân phận của Cửu hoàng thúc rất cao, cho nên hắn không thể đi can thiệp vào một vài việc nhỏ, một khi nhúng tay sẽ mắt đi thể thống và tôn quý của hoàng tộc, sự kiêu ngạo và tôn quý của hoàng tộc không phải dùng để lo cho nhân vật nhỏ nhoi như Phượng Khương Trần…
Hắt xì, hắt xi…
Phượng Khương Trần ngồi trên lưng ngựa mà không ngừng xoa mũi.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, người nào đang mắng hay tính kế nàng thế này…
“Ngươi thật yếu ớt.

” Trác Đông Minh tức giận lắm bẩm một tiếng, lại kéo áo choàng của mình lại đây, bao trùm lên Phượng Khương Trần.

“Đa tạ.

” Tuy Trác Đông Minh này không được tốt lắm, nhưng người này ân oán phân minh, sẽ không trút giận lên một tiểu nữ tử.

Phượng Khương Trần hiểu, chỉ cần giao hảo với Trác Đông Minh, dựa vào sự nghĩa khí của hắn, chắc chắn hắn sẽ ra tay khi nàng gặp nạn.

“Muốn cám ơn ta, vậy phải dùng hành động thực tế, người bệnh cần ngươi đến xem là Tần Dương Hầu phu nhân, cũng là biểu muội của ta, ngươi nên lấy ra hết bản lĩnh của mình, nếu trị được, ngươi sẽ có được không ít thứ tốt.

” Vẻ mặt Trác Đông Minh nóng bỏng, nếu không phải Phượng Khương Trần biết hắn đến xem người bệnh, còn tưởng là đi gặp tình nhân.

“Thế tử gia yên tâm, Khương Trần chắc chắn sẽ dùng hết sức mình.

” Phượng Khương Trần cảm giác là lạ, chỉ sợ Trác Đông Minh này không phải đơn giản là thỉnh nàng đi xem bệnh, nếu quả thật là quan tâm bệnh nhân, vậy thì đã sớm tìm đến nàng.

“Hừm, tốt lắm, chờ lát nữa tới nội viện Tắn Dương Hầu phủ, gặp được một nữ tử tên là Giang Ngọc Tú, ngươi giúp ta nhìn thêm vài lần.

” Trác Đông Minh có chút lúng túng mà nói, mà đây mới là trọng điểm.

“Nhìn thêm vài lần? Nhìn cái gì?” Phượng Khương Trần tràn đầy ý cừơi.

Nàng đã nói mà, Trác Đông Minh kéo nàng đến đây, cố tìm ra một cái cớ hợp tình hợp lý, thì ra là vì trong phủ Tần Dương Hầu có giai nhân.

Vẻ mặt Trác Đông Minh hiện lên nét xấu hổ, hắn ra vẻ nghiêm túc mà nói:”Một nữ tử mà hỏi nhiều như vậy làm cái gì, bảo ngươi nhìn thì ngươi cứ nhìn đi.


Giang Ngọc tiểu thư là Thế tử phi mà trong nhà chuẩn bị xin mai mối cho hắn, gia thế không phải hiển hách quá, nhưng nhất mạch Túc Thân Vương cũng không cưới nữ tử gia thế hiển hách, để tránh bị Hoàng thượng nghỉ ky.

“Tuân mệnh, Khương Trần nhất định sẽ nhìn thay cho thế tử gia.


Ha ha ha… Thì ra Trác thế tử ngây thơ như thế, không phải nói nam nhỉ thời cổ đại mới mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu tìm thông phòng hay sao? không phải nói hôn nhân đều là phụ mẫu sắp đặt à? Trác thế tử này thật là thú vị, khó trách lại được Vương Cẩm Lăng coi trọng, thì ra là một người thành thật.

Tiếng cười của Phượng Khương Trần sang sảng thanh thoát, hoàn toàn không giống nữ tử khuê các, nhưng lại làm Trác Đông Minh cảm thấy chân thật, tuy rằng hắn thật ngại ngùng, nhưng cũng không lên tiếng quát mắng…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play