*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đây là thuốc gì vậy?” Túc Thân vương nhìn viên thuốc màu trắng kia, khó hiểu hỏi.

“Là một loại thuốc do Khương Trần đặc chết, có hiệu quả giảm đau rất tốt, bởi vì hôm nay đến xem bệnh cho Tôn phu nhân nên mới mang theo hai viên trên người, ban ngày đã cho Tôn phu nhân uống một viên.

” Thực ra Phượng Khương Trần đang nói dối.

Tôn phu nhân chỉ dùng thuốc giảm đau bình thường, còn carbamazepine mà Túc Thân vương dùng là thuốc thần kinh, không thể sử dụng bừa bãi.

Phượng Khương Trần nói như thế cũng chỉ hi vọng Túc thân vương yên tâm hơn một chút mà thôi.

“Có lẽ tiểu nha đầu như ngươi cũng không có dũng khí hãm hại ta đâu!” Túc Thân vương cầm lấy viên thuốc ném vào trong miệng, có lẽ đã quen với uống thuốc, còn chưa kịp nếm thử mùi thuốc thì đã nuốt xuống cổ họng.

“Viên thuốc này thật là tiện lợi.

” Túc Thân vương khen ngợi gật gật đầu.

Sau khi bình tĩnh lại, cộng thêm những lời khuyên bảo của Vương Cẩm Lăng, trong lòng Túc Thân vương khá thích Phượng Khương Trần, dưới cơn thịnh nộ của ông ta, người có thể giữ được bình tĩnh thực sự không nhiều lắm.

Phượng Khương Trần khẽ mỉm cười, cũng không nhân cơ hội này đề lấy lòng, tác dụng của thuốc không có hiệu quả nhất thời, Phượng Khương Trần ngẫm nghĩ, ngoài thuốc ra thì châm cứu cũng có thể khiến căn bệnh đau vùng mặt này thuyên giảm, nàng nhớ rõ mấy huyệt đạo kia, nhưng lại không biết châm cứu.

Thấy Túc Thân vương đã bình tĩnh, Phượng Khương Trần liên mở miệng kiến nghị nên tìm một vị thái y đến đây để châm cứu.

“Ngươi đúng là tốt bụng quá nhỉ.

” Túc Thân vương hừ lạnh một tiếng, không rõ đang vui hay tức giận.

“Khương Trần chỉ hi vọng Vương gia có thể giảm bớt đau đớn một chút.

” Nàng biết, cho dù Túc Vương có đồng ý hay không thì mình cũng phải giữ thái độ bình tĩnh và kiên định này, tuyệt đối không thể vì tìm ra được bệnh tình thực sự của Vương gia mà kiêu căng ngạo mạn.

Vương Cẩm Lăng nhân cơ hội này bước lên nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Túc Thân vương lại dịu đi máy phần.

“Được rồi.


Bởi vì căn bệnh “đau răng” của Túc Thân vương, trong Túc Thân vương phủ đều có thái y ở lại chữa trị quanh năm, vừa rồi nghe thấy động tĩnh bên này, Thái y ở trong Túc Thân vương phủ sớm đã đứng chờ bên ngoài, nếu không phải kiêng dè uy nghiêm của Túc Thân vương thì hắn đã lao vào chỉ trích Phượng Khương Trần từ lâu rồi.

Vừa bước vào phòng, đương nhiên sẽ không cho Phượng Khương Trần một sắc mặt tốt, sau khi hành lễ, thái y đã bắt đầu khóc lóc kể lễ: “Vương…”
“Được rồi.

” Còn chưa kịp bắt đầu, Túc Thân vương đã mắt kiên nhẫn cắt đứt.

Nếu là lúc trước, ông ta còn nghe lọt tai những lời này, để thái y tranh luận cùng với Phượng Khương Trần, nhưng lúc nãy Vương Cẩm Lăng vừa mới nói không ít lời hay ý đẹp cho Phượng Khương Trần, điều này khiến Túc Thân vương càng tin tưởng nàng hơn nữa.

“Cứ làm theo những gì Phượng cô nương nói, nếu không hiệu quả thì ngươi hãng mở miệng.

” Túc Thân vương bày ra dáng vẻ giống như muốn ăn thịt người, thái y sợ tới mức hai chân nhữn ra, cũng may có hạ nhân ở phía sau đỡ lấy.



Nhưng thái y có thể ở trong Túc Thân vương phủ chắc chắn là đại phu bậc nhát Đông Lăng, việc châm cứu đơn giản này được nhiên không thể làm khó hắn, không bao lâu sau, Túc Thân vương đã cảm nhận được cảm giác tê dại.

Đợi đến khi Thái y gỡ toàn bộ kim châm xuống, trong mắt Túc Thân vương loé lên tia vui mừng: “Không đau, không đau nữa rồi, Phượng Khương Trần, y thuật của ngươi rất tốt, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.


Mỗi lần cơn đau tái phát đều sẽ kéo dài hai ba ngày, đây là lần đầu tiên cơn đau biến mắt chỉ sau một ngày, Túc Thân vương sao có thể không vui vẻ cho được?
“Là Vương gia hồng phúc, Khương Trần không dám kể công.

” Phượng Khương Trần cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không ngờ tác dụng của châm cứu lại nhanh và hiệu quả đến thế.

“Ha ha ha, ngươi đừng khiêm tốn, ta cũng không phải là người không biết đúng sai.

” Cơn đau biến mắt, cả người Túc Thân vương thoải mái hơn nhiều, nhìn sang thái y đang run rầy, ông ta cũng không bày ra dáng vẻ như muốn ăn thịt đối phương nữa mà chỉ lạnh nhạt nói: “Bây giờ ngươi còn gì để nói?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play