Mẹ nó… Mặc dù túi trị liệu thông minh có thể chẩn đoán ra tình trạng bệnh của nhị phu nhân nhưng lại không thể cung cấp thông tin về vị trí có vần đề cụ thể và nơi phải đặt dao mỗ mà điều này phải do đích thân nàng tự thực hiện.

Mà kiểm tra phụ khoa…
Nghĩ đến hình ảnh xấu hồ kia, Phượng Khương Trần rất muốn lau nước mắt.

Kiểm tra phụ kia, chính là trực tiếp dùng bàn tay sờ lên âm đạo với sự trợ giúp của dụng cụ mở rộng tử cung.

Ở hiện đại, chuyện này cực kỳ bình thường, suy cho cùng kiểm tra phụ khoa chính là thế, nhưng ở thời kỳ cỗ đại này, nàng cũng không biết phải giải thích với người ta như thế nào.

Trung y không có thế mạnh về phụ khoa, hơn nữa hầu hết những người hành nghề y ở thời cỗ đại là nam giới, cho dù có giỏi phụ khoa đến mấy cũng không dám động thủ với nữ nhân.

Từ trước đến nay việc khám phụ khoa bằng tây y vẫn luôn rõ ràng không kín đáo, nếu muốn chữa bệnh cho Tạ nhị phu nhân thì nàng chắc chắn phải trải qua quá trình này.

“Không sao, hai chúng ta đều là nữ tử, không thành vấn đề.

” Sắc mặt Tạ nhị phu nhân ửng đỏ nhưng cũng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Thân là tiểu thư danh môn thế gia, từ nhỏ nàng đã được nha hoàn hậu hạ tắm rửa gội đầu, Tạ nhị phu nhân không hề cảm thấy áp lực khi phải trần truồng trước mặt một nữ tử khác.

Phượng Khương Trần mỉm cười, những suy nghĩ của Tạ nhị phu nhân hoàn toàn khác xa với thực tế, hơn nữa…
Nếu muốn thực hiện một ca phẫu thuật thì toàn bộ lông ở phần dưới cơ thể cũng phải cạo sạch sẽ, Phương Khương Trần không biết liệu Tạ nhị phu nhân có thể chấp nhận điều đó hay không?
Rồi rắm, buồn bực.

Phượng Khương Trần quyết định sẽ nói chuyện này sau, bây giờ phải kiểm tra cho Tạ nhị phu nhân trước, nếu ngay cả việc kiểm tra nàng ta cũng không thể chấp nhận được thì không cần phải đề cập đến những chuyện phía sau.

Ôi chao… Lúc trước khi đồng ý với người ta, nàng căn bản không suy nghĩ sâu xa, bởi vì trong mắt nàng, những chuyện này vô cùng bình thường, nhưng khi bắt đầu phẫu thuật, nàng mới phát hiện ra đây chính là sự khác biệt giữa cổ đại và hiện đại.

Phương Khương Trần đứng dậy, ra hiệu cho Tạ nhị phu nhân đi vào nội thất cùng mình, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hi vọng năng lực chấp nhận của Nhị phu nhân sẽ mạnh mẽ một chút, đừng xem nàng như một kẻ lưu manh là được rồi!
*A…” Tạ nhị phu nhân hét lên một tiếng, hoảng hốt xách quần bước xuống khỏi bàn phẫu thuật.

“Không chữa nữa, đại phu, ta không chữa nữa.

” Sắc mặt Tạ nhị phu nhân đỏ bừng, bắt chấp lúc này bản thân mình đang chật vật như thế nào, chỉ biết liên tục lắc đầu…
Đây đâu phải là chữa bệnh, rõ ràng, rõ ràng là…
Nếu không phải Phượng Khương Trần là một nữ tử, nàng đã sớm đâm đầu vào tường tự sát vì xấu hổ.

Phượng Khương Trần vẫn còn cầm dụng cụ mở rộng tử cung trong tay, lúng túng đặt giữa không trung.

Nàng vẫn chưa bắt đầu kiểm tra mà, chỉ muốn đặt dụng cụ mở rộng tử cung vào thôi, có cần phải phản ứng lớn như thế không?
“Nhị phu nhân, ta là đại phu, xin hãy tin ta, ta không có ý khinh nhờn ngài đâu, đây chỉ là một quá trình kiểm tra thông thường mà thôi.

” Phượng Khương Trần không khỏi đồng tình với nam đại phu phụ khoa.

Nhưng nam đại phu đó phải sống như thế nào khi gặp phải những người bệnh hay để ý như vậy đây?
“Nhưng, nhưng thứ đó…” Tạ nhị phu nhân vẫn lắc đầu, hai tay túm chặt quần mình.

Thứ đồ này rõ ràng là dùng để tăng thêm hứng thú vui vẻ cùng với nam nhân ở trên giường mà, thân là phu nhân chính thất, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng những cái này, chỉ có nữ tử thanh lâu và thị thiếp thắp kém với bắt chấp xấu hỗ làm loại chuyện này thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play