Khoé miệng Đông Lăng Vũ Cửu công lên một nụ cười mỉa mai, tiếp tục thúc ngựa chạy sâu vào rừng.
Sau lưng tử sĩ vang lên một tiếng huýt sáo, hơn mười con tuần mã từ trong rừng cây chạy ra, một người một ngựa đuổi theo Cửu hoàng thúc, một trước một sau chạy vào sâu trong rừng sâu.
Dưa vào sự nhạy cảm với mùi máu tươi của đại phu, Phượng Khương Trần vừa chạy đến khu vực săn bắn đã tìm nơi bầy sói thường lui tới, trên đất xuất hiện đầy rẫy xác chết bị huỷ hoại.
Có xác ngựa chiến bị sói cắn chết, cũng có thi thể của thị vệ bị sói cắn chết, nơi này trở thành một mảnh tiêu điều, mùi máu tươi lan tràn trong gió.
Phượng Khương Trần cố nén lại sự kinh tởm, xuống ngựa xem xét, hầu như không còn ai sống sót, hiện trường thảm khốc không khác gì bom nỗ trên đường cái.
Tuy nhiên vì đã quá quen với chiến trường khốc liệt nên Phượng Khương Trần cũng không có cảm xúc gì quá lớn, kiểm tra một vòng mà không tìm thấy người sống, Phượng Khương Trần bắt đầu tìm vết tích rời đi.
“Tại sao lại hướng vào rừng?” Phượng Khương Trần nhìn những bông hoa anh đào trên đất, nghĩ thế nào cũng không thể nào lý giải được.
Nàng suy nghĩ một chút, chắc sẽ không đi vào rừng sâu đâu, vì ở trong đó càng nguy hiểm hơn.
Có người, có ngựa cũng có sói.
“Chẳng lẽ họ không phải chạy trốn vào đó mà là bị bầy sói ép vào?”
Nhưng nhìn sơ qua một chút, xác sói hướng về phía này nên cũng không đúng.
Bảy sói là từ trong rừng chạy ra ngoài, nếu như bị ép phải chạy thì cũng phải chạy về phía sau, nhưng nhìn vết tích này thì lại hướng thẳng về phía trước.
“Cái này không phải là do quá ngu ngốc đấy chứ?” Phượng Khương Trần nghĩ người đưa ra quyết định này chắc là Thuần Vu quận vương.
Cửu hoàng thúc tuyệt đối sẽ không đưa ra loại quyết định không sáng suốt này.
Phượng Khương Trần nhìn thấy trời sắp tối, có chút bất an.
Rừng sâu vào ban đêm không phải là một nơi an toàn.
Nghĩ đến Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần lại cắn răng: “Cửu hoàng thúc ở trong đó, dù cho có như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng phải đi.
”
Nhưng mà trước khi đi vào rừng sâu , Phượng Khương Trần cũng phải có chuẩn bị.
Túi trị liệu thông min được chuẩn bị cho quân y, dùng để trang bị cho hành quân, tuy rằng không thể so sánh với vật phẩm quân sự, nhưng thà có còn hơn không.
Lấy ra một cái túi đeo lưng lớn để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, nghĩ tới trong rừng sâu bọ, rắn rết rất nhiều nên nàng đem theo một ống huyết thanh, sau khi đem thuốc cất ở phía sau xong, Phượng Khương Trần mới lấy ra la bàn, lều vải, đèn năng lượng mặt trời khẩn cáp, que diêm, còn có gia vị đồ dùng dùng để phòng thân về sau.
Nhìn đạn càng ngày càng ít, lo lắng trong mắt Phượng Khương Trần càng ngày càng nhiều.
Tổng cộng có mười băng đạn, nàng rất nhanh đã dùng hết hai băng rồi, mà viên đạn và vỏ đạn nàng lấy trở về cũng chỉ có thể vứt qua một bên, không thể dùng được.
“Đáng tiếc dụng cụ bên trong túi trị liệu thống minh không thể bổ sung, nếu dùng hết cũng không biết làm sao.
” Phượng Khương Trần tiếc nuối sờ hộp đạn.
Nghe viện sĩ nói mục tiêu cuối cùng của túi trị liệu thông minh này là để hiện thực hóa việc tiếp tế tự động vào kho, đáng tiếc thứ trên tay nàng chỉ là một sản phẩm thí nghiệm nên không có chức năng này.
Cho dù có công dụng này thì nàng cũng không biết cách kích hoạt công dụng tiếp tế tự động, mà cho dù có thể kích hoạt hệ thống tiếp tế tự động thì cách xa hai không gian, nàng cũng không có cách nào đem hệ thống tiếp tế tự động trở về đây.
Phượng Khương Trần sờ túi trị liệu thông minh, trong mắt lóe lên một tia đau xót và tiếc nuối.
Kiếp trước của nàng chết không toàn thây, thứ duy nhất có thể chứng minh sự tồn tại của nàng qua năm tháng chính là cái túi trị liệu thông minh này.
Tại sao túi trị liệu thông minh này lại xuất hiện ở đây, nàng cũng vô cùng tò mò, nó có thể cùng xuyên không giống như nàng đã làm cho người ta vô cùng ngờ vực, nhưng cũng dứt khoát không nghĩ nữa, quý trọng cuộc sống bây giờ là tốt rồi.