“Đúng rồi Cẩm Lăng, chuyện của bầy sói đầu đuôi rốt cuộc là như thế nào?” Sau khi nghĩ đến Phượng Khương Trần càng quan tâm vấn đề này hơn.

“Chúng ta là ao cá bị vạ lây, ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi tìm công đạo.

” Trong mắt Vương Cẩm Lăng hiện lên một tia sát ý.

Phượng Khương Trần nhìn ánh mắt của Vương Cẩm Lăng lập tức cảm thầy dựng tóc gáy, giống như rất xa lạ.

“Khương Trần, ta làm ngươi sợ sao?” Vương Cẩm Lăng vỗ vai Phượng Khương Trần: “Khương Trần, người không hại ta, ta không hại người, ta cũng không chỉ có dáng vẻ hiền lành ngu ngốc.


Nghĩ đến công tử đại gia cũng chẳng có ai là hiền lành lương thiện, Phượng Khương Trần gật đầu: “Ta không nghĩ tới Cẩm Lăng ngươi cũng có một mặt tàn nhẫn độc ác, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.


“Khương Trần, nếu có thể ta cũng không muốn phải làm những việc này, ta chỉ muốn ở trong một căn phòng bình dị nào đó bên ngoài thành cả đời, nhưng đây là số phận đã định ta không thể trốn tránh.


“Những người đó muốn phục kích Cửu hoàng thúc cùng Thuần Vu quận vương ta cũng mặc kệ không quan tâm.

Nhưng mượn tay bầy sói đề giết công tử thế gia, gây khó khăn cho Cửu hoàng thúc và Thuần Vu quận vương, khơi dậy lòng thù hận của hoàng gia và thế gia, ta không thể bỏ qua.


Trách nhiệm của Đại công tử chính là dẫn dắt thế gia, duy trì địa vị của thế gia, Vương Cẩm Lăng không phép người khác phá hoại nó.

“Phục kích Cửu hoàng thúc? Ý ngươi nói là bầy sói này liên quan đến việc có : “Không được, ta phải mau đền đó, Cẩm Lăng, Cửu hoàng thúc đang ở đâu?”người muốn gây khó dễ cho Cửu hoàng thúc?”
Phượng Khương Trần hoang mang nhìn Vương Cẩm Lăng, những câu kế tiếp nàng vốn dĩ không hề nghe thấy, nàng chỉ biết là Cửu hoàng thúc đang gặp nguy hiểm.

“Phải.

” Nhìn thấy bộ dạng này của Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng hơi hồi hận vì đã nhắc tới Cửu hoàng thúc.

Sao hắn lại có thể quên được Phượng Khương Trần là do Cửu hoàng thúc mang đến, mồi quan hệ giữa Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc chắc chắn không bình thường.

Phượng Khương Trần lui về phía sau một bước Phượng Khương Trần như người mắt hồn kéo y phục của Vương Cẩm Lăng vội vàng hỏi.

“Khương Trần, ngươi…”
“Nói cho ta biết Cửu hoàng thúc đang ở đâu? Thuần Vu quận vương, Vương Thất nói Thuần Vu quận vương đang đi săn trên đỉnh núi, Cửu hoàng thúc chắc chắn là đang ở đó.

” Phượng Khương Trần tự hỏi tự trả lời,buông y phục của Vương Cẩm Lăng ra sau đó liền chạy vào vườn bách thú, đi hai ba bước đã không thấy bóng dáng.

“Phượng Khương Trần, ngươi đi đâu…”
Vương Cẩm Lăng vội vàng đuồi theo đã thầy Phượng Khương Trần đang cưỡi một con ngựa chạy đến, Vương Cẩm Lăng vội vàng tránh ra, hô lớn: “Phượng Khương Trần, ngươi đi đâu…”
“Ta đi tìm Cửu hoàng thúc.

” Phượng Khương Trần thúc ngựa chạy như điên, không hề để ý đến Vương Cẩm Lăng ở sau lưng.

“Phượng Khương Trần, đừng đi, nguy hiểm lắm…” Vương Cẩm Lăng hô to, muốn lấy ra một con ngựa đuổi theo nhưng tình huống này cũng không đuổi kịp, chỉ có thể đứng đó gọi.

“Là bởi vì nguy hiểm nên ta mới đi, Vương Cẩm Lăng, nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ đi.


“Vút…” Phượng Khương Trần quật một roi thúc ngựa chạy nhanh hon, trong chớp mắt đã không thấy bóng…
Phượng Khương Trần vẫn còn một câu chưa nói cho Vương Cẩm Lăng chính là: Cửu hoàng thúc rất đặc biệt.

Vườn bách thú bị bầy sói tắn công, mà Cửu hoàng thúc và Thuần Vu quận vương cách vườn bách thú một đỉnh núi, không chỉ đối mặt với sự tắn công của bầy sói mà còn phải chịu sự phục kích của những tử Sĩ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play