Nàng thật sự không rõ là vấn đề gì.
Quân hưởng? Thật sự chính vấn đề quân hưởng sao?
Dù nàng có thể giúp Vũ Văn Thanh giải quyết được vấn đề quân hưởng, thì nàng cũng đâu thể giải quyết được nghỉ ky Hoàng thường dành cho hắn?
Nhưng một đích Đại tướng quân thiết huyết sa trường như Vũ Văn Thanh này lại đi khóc lóc kể lễ với nàng?
Không thể! Vũ Văn Thanh tuyệt đối là mẫu người là đổ máu không đồ lệ điển hình.

Nếu không phải vì say rượu, chắc chắn hắn sẽ không hé răng nửa lời.

Đêm qua, hẳn hắn không còn cách nào mới dựa vào cảm giác nửa tỉnh nửa sau, mở miệng tìm nàng hỗ trợ.
Nhưng…
Phượng Khương Trần cảm giác áp lực quá lớn.

Ba mươi vạn miệng ăn, nàng nào có khả năng đến vậy?
Nàng thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc vì sao Vũ Văn Thanh lại cho rằng nàng có thể giúp được hắn.
Tuy nhiên, bằng hữu thì sẽ giúp đỡ nhau.

Vũ Văn Thanh cũng đã giúp nàng không ít chuyện, sau nếu nàng có đủ khả năng, vậy nàng phải cố hết sức.
Quân hưởng….

quân hưởng… Phượng Khương Trần cố gắng nghĩ xem có cách nào dễ dàng hay không.
Cái gì mà luật quân binh, quyên góp chứ? Mấy thứ này chắc chắn Hoàng thượng không tán thành, hơn nữa cũng không giải quyết được khẩn cáp, bây giờ vấn đề tối quan trọng nhát là chuyện lương thực.
“Phượng Khương Trần, rốt cuộc ngươi có hỏi được biện pháp gì không? Ta van ngươi mau nói đi.

Cô nãi nãi à, coi như ta van xin ngươi đó! Ba mươi vạn miệng ăn, tháng sau ta lấy gì đắp vào đây?”
Vũ Văn Thanh buồn bực.

Hắn ta rất muốn nói, là Phượng Khương Trần ngươi đừng đùa ta nữa, mau nói kết quả ra cho ta biết đi, rốt cuộc Cửu Hoàng thúc có định giúp hay không.
“Ừ, để ta suy nghĩ cái đã.”
Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, nghĩ cách cho Vũ Văn Thanh vô cùng có tâm, nhưng Vũ Văn Thanh lại cho là Phượng Khương Trần đang đùa với mình, không kìm được lại giục thêm một tiếng nữa.
Phượng Khương Trần bị hắn giục đến khó chịu, , hơn nữa nàng thật muốn không nghĩ cách dễ làm, đành phải quăng luôn suy nghĩ vừa mới hé ra, cao giọng nói: “Vũ Văn Thanh, nếu bên trên đã không cấp quân hưởng, vậy các ngươi cứ tự lực cánh sinh đi.”
Phượng Khương Trần cũng không chắc chắn được bao nhiêu, vì dù sao tình hình trong nước cũng không giống.
“Tự lực cánh sinh? Có cách nào mà tự lực cánh sinh được?” Vũ Văn Thanh hỏi với vẻ rất ngạc nhiên.
Không phải chứ, Cửu Hoàng thúc không muốn giúp hắn hay là Cửu Hoàng thúc muốn nhìn bổn sự của hắn?
Cũng không phải! Hẳn Cửu Hoàng thúc không muốn nhúng tay vào quá sâu, dù sao việc này cũng khiến Hoàng thượng bắt mãn.

Dù Cửu Hoàng thúc có muốn giúp, thì cũng không thể danh chính ngôn thuận.
Hai mắt Vũ Văn Thanh sáng lên mà nhìn Phượng Khương Trần, đợi nàng nói ra.
“Chiến thời vi binh, nhàn thời vi dân.

Nếu không thể xoay chuyển trong thời gian ngắn, binh sĩ của ngươi cũng có thể học cách nuôi sống bản thân.

Không phải các ngươi thiếu lương hay sao? Vậy đưa binh sĩ của ngươi đi khai phỏng ở nơi đóng binh, trồng một loại thóc gì đó, mặt khác cũng thiết lập một quân xưởng có thể kiếm tiền được, lợi dụng quyền lợi trong tay ngươi để đi kiếm tiền.”
Đầu năm nay, người nào làm quan lại không đi giao thương.

Có chức quan trong người, làm chút gì kiếm chút gì đó.
Bằng vào địa vị nhất vô nhị của Vũ Văn Thanh trong quân đội, có thể dùng một tay tạo ra lợi nhuận.
Phượng Khương Trần không biết đề nghị này của nàng có thể khiến Tứ Đại quốc Công phủ hận chết mình không, vì nàng là người có cùng ý tưởng mưu sinh với bọn họ.
“Không được, không được.” Vũ Văn Thanh suy nghĩ xong bèn lắc đầu không chút suy nghĩ: “Tuy bây giờ chúng ta không đánh giặc, nhưng huấn luyện bình thường cũng không ít.

Nếu tất cả bọn họ trở thành nông dân, vậy còn có thể rút đao giết người sao? Chiến tranh cần huấn luyện nhiều thì vào trong chiến tranh rồi mới có thể ít đỗ máu, binh sĩ của nhà Vũ Văn tuyệt đối không thể là một đám nhồ cỏ!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play