Ánh trăng dịu dàng, chiếu qua khung cửa sổ, Lam Cửu Khánh dựa vào ánh đèn lờ mờ, thấy Phượng Khương Trần đang nằm trên giường.

Không biết là bởi bóng đêm quá đẹp, hay là Phượng Khương Trần phòng bị yếu đi, Lam Cửu Khánh chỉ cảm thầy Phượng Khương Trần lúc ngủ ôn hòa dễ bảo giống như một con mèo, không hề có phòng bị gì, khác hoàn toàn với nữ tử ban ngày dựng lông lên như con nhím nhỏ bảo vệ bản thân mình.

Lam Cửu Khánh bước chân khẽ khàng tiến gần đến, trực tiếp ngồi xuống bên giường Phượng Khương Trần.

Mặt ngớ ra máy giây đối diện với Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh âm thầm cười khổ trong lòng, nàng chạy tới đây làm gì cơ chứ?
Nhìn một cái?
Nhìn rồi thì có thể thế nào nữa?

Phượng Khương Trần muốn tiếp tục sống cho tốt, nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Y lắc đầu, chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt sắc bén Phượng Khương Trần ngủ rồi nhưng tay phải vẫn nắm chặt lấy cổ tay tay trái.

Xuất phát từ lòng lo lắng, Lam Cửu Khánh nhẹ nhàng gỡ tay Phượng Khương Trần ra, nắm tay trái giơ lên trước mắt.

“Làm sao thế này?” Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm trên tay nàng, nghĩ đây là Phượng Khương Trần bị thương từ lúc nào.

Phượng Khương Trần cũng chẳng phải người chết, tay bị người ta nắm chặt mà nàng vẫn không phản ứng, thế thì nàng đã chết mắt xác trên chiến trường từ lâu rồi.

Mặc dù có tính cảnh giác cao được như Lam Cửu Khánh, nhưng lúc này cũng đã rất tỉnh táo rồi.

Chỉ là nàng không dám làm bừa, vẫn đang giả bộ ngủ thôi.

Biến hóa cực nhỏ trong hơi thở của nàng, cùng cơ thể chốc thì căng thẳng chốc thì thả lỏng của nàng không tránh được đôi tai cùng con mắt của Lam Cửu Khánh.

Khóe môi Lam Cửu Khánh cong lên một nụ cười nhẹ, dứt khoát đem tay Phượng Khương Trần thoải mái cầm trong lòng bàn tay.

“Nếu đã tỉnh rồi thì còn giả bộ làm gì? Ta ăn thịt ngươi được chắc!”
không nói gì Bàn tay trắng mịn lạnh lẽo, nhưng không phải là kiểu mềm mại không xương, cầm trên tay thật khiến người ta không nỡ buông ra.

Đôi tay Phượng Khương Trần thon dài, trắng trẻo mịn màng, nhưng lại không phải là bàn tay được nuông chiều mười ngón không chạm nước.

Tay Phượng Khương Trần rất có lực, trên ngón tay cũng có vết chai, bởi vậy có thể thấy đây là đôi tay chăm chỉ làm việc.

“Lam Cửu Khánh, buông tay.


Biết người đến là ai, Phượng Khương Trần cũng không căng thẳng gì nữa, rút tay lại, bò dậy, ở trong bóng tối cùng Lam Cửu Khánh đối diện nhìn nhau.

Ánh mắt tỉnh táo, mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với người mới tỉnh lại.

Bắt luận là nữ tử nào nửa đêm thức giấc, phát hiện có một người đàn ông ngồi bên cạnh mình thì cũng không vui vẻ gì cho cam.

May mà lá gan của Phượng Khương Trần lớn, nếu đổi thành người khác, e là đã bị dọa sợ phát khiếp rồi.

Tên Lam Cửu Khánh này giống như là quỷ vậy, lặng lẽ không có tiếng động nào.

“Tay ngươi bị làm sao?”
“Tự mình làm đấy.

” Phượng Khương Trần không có nói điêu, nhưng cũng không định nói rõ ràng.

Nàng lặng lẽ dịch về phía sau, có ý muốn kéo khoảng cách của hai người ra.

Đêm tối mờ mịt, cô nam quả nữ, ngồi cùng một giường, nàng sợ có chuyện xảy ra.

Nam nhân ấy mà, đều là động vật dựa vào nửa thân dưới mà suy nghĩ, nàng tuy rằng không muốn gả cho người khác, nhưng cũng không muốn phá hủy sự trong sạch của bản thân.

Lam Cửu Khánh nhíu mày không vui, đáng tiếc Phượng Khương Trần hoàn toàn không nhìn thấy, thấy Lam Cửu Khánh cả nửa ngày không nói lời nào, Phượng Khương Trần hỏi: “Ngươi bị thương rồi à?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play