Sắc mặt Phượng Khương Trần biến đổi, tay cầm nhíp run lên làm cho nhíp rơi xuống đất.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra.

Thật không may, ông đã thất vọng.

Đông Lăng Vũ Cửu giống như không nhìn thấy, lặng lẽ đứng ở đó, tự tạo thành một thế giới, không nỗi bật cũng khiến người ta không thể bỏ qua.

Phượng Khương Trần cúi đầu, khí quyển cũng không dám thở hỗn hến một chút.

Nàng biết nàng không có quyền từ chối, nhưng…
Vết thương của Đông Lăng Tử Lăng, nàng thật sự không nắm chắc sẽ trị được.

Thái độ của Cửu Hoàng thúc rất rõ ràng, đó chính là sẽ không giúp nàng.

Phượng Khương Trần quỳ xuống: “Hoàng thượng, Khương Trần chỉ nắm chắc ba phần, nếu Hoàng thượng đồng ý để Khương Trần chữa trị, Khương Trần khẩn cầu Hoàng thượng cho phép, trong phòng chỉ lưu lại một mình Khương Trần.


Ngay cả khi chỉ có một cơ hội, nàng cũng không thể bỏ cuộc.

Đông Lăng Tử Lãng là một bệnh nhân và nàng là một bác sĩ, nàng sẽ không nhằm lẫn.

Phượng Khương Trần không có lòng hại người, nhưng Hoàng hậu lại có lòng phòng người.

“Không được, Phượng Khương Trần, bản cung không đồng ý.

” Tâm tình hoàng hậu nương nương đã bình phục, lần thứ hai khôi phục tư thái quốc mẫu ung dung cao quý.

Ngầm khiêu khích nhìn về phía Đông Lăng Vũ Cửu.

Bà đang chờ Đông Lăng Vũ Cửu thay Phượng Khương Trần ra mặt.

“Nếu như không được, như vậy Khương Trần ngay cả một phần nắm chắc cũng không có, mời hoàng thượng hạ chỉ xử tử Khương Trần, xin hoàng thượng phân minh.

” Rõ ràng là lời uy hiếp nhưng Phượng Khương Trần lại nói vô cùng bi thương.

“Hoàng thượng, Khương Trần là đại phu, nếu hôm nay người bị thương không phải là Lăng vương điện hạ, mà đổi lại là một người bình thường thì Khương Trần đã sớm liều lĩnh tiến lên chữa trị, đã biết rõ cứu người như cứu hỏa, chậm trễ thêm một khắc Lăng vương liền chịu thêm một phần nguy hiểm.


Phượng Khương Trần lần thứ hai nhắc nhở, Đông Lăng Tử Lãng lúc này sinh tử không rõ, tất cả đều là do Hoàng hậu một tay tạo thành, không phải do nàng.

“Phượng Khương Trần, ngươi thật to gan, ngươi dám uy hiếp cả Hoàng thượng.

” Hoàng hậu thật vất vả mới lấy lại được một chút kiên cường, thiếu chút nữa đã bị Phượng Khương Trần chọc thủng.

Bỏ qua thân phận của Đông Lăng Tử Lãng không nói, người nằm trên giường, sinh tử không rõ, là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà nha.

Sự đau lòng của bà hoàn toàn khác với Hoàng thượng.

“Hồi hoàng hậu nương nương, Khương Trần không dám, Khương Trần chỉ là nói sự thật.

” Cả người Phượng Khương Trần sắp nằm sắp trên mặt đắt, thân thể hơi run rẫy, không tiếng động tiết lộ nỗi sợ hãi của nàng.

Nàng thực sự sợ hãi, rất sợ hãi.

Sợ Hoàng thượng ép nàng trị liệu cho Đông Lăng Tử Lãng trước mặt mọi người, sợ Hoàng thượng không cho nàng cơ hội, liền kéo nàng ra ngoài chém.

Nàng không muốn chết!
Phượng Khương Trần biết, một ghế từ trên xuống dưới giết nàng mệnh lệnh, Cửu Hoàng thúc sẽ không bảo vệ nàng, cho dù Cửu Hoàng thúc có lòng bảo vệ nàng, cũng đành bắt lực.

Những gì nàng có thể dựa vào, chỉ có chính mình.

Phượng Khương Trần cắn răng, lần thứ hai khuyên nhủ: “Hoàng thượng, thương thế của Lăng vương điện hạ không thể kéo dài được nữa, càng kéo càng bắt lợi, xin Hoàng thượng hạ chỉ.


Giết ta, hoặc để ta cứu Đông Lăng Tử Lăng!
Trái tim Phượng Khương Trần đều đã bị kéo lên tới cỗ họng, chờ quyết định của Hoàng thượng…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play