“Vậy sao?” Phượng Khương Trần trả lời một câu, cũng không để ở trong lòng.

Người đi rồi, Phượng Khương Trần khoá cửa phòng phẫu thuật lại, vọt vào tắm nước lạnh, để bản thân lạnh đến run rẩy mới bò trên giường mà ngủ.

Lúc Phượng Khương Trần đang ngủ ngon, Đông Lăng hoàng cung và các ngự y lại thức trắng đêm, Đông Lăng Tử Lạc trúng mũi tên ngay trên đùi, nằm ở giữa động mạch chủ.

Chúng thái y đối mặt với vết thương này liền bó tay không có biện pháp, mũi tên nếu rút ra các thái y không nắm chắc thời gian ngăn được máu chảy, khả năng Đông Lăng Tử Lạc chết là sáu phần.

Trừ phi cắt đứt động mạch chủ ở trên đùi, như vậy Đông Lăng Tử Lạc sẽ không chết, nhưng lại bị tàn phế.

Nhưng nếu như không rút ra, Đông Lăng Tử Lạc không có khả năng bình phục lại, kéo dài thời gian càng lâu, thương tổn càng lớn.

“Phế vật, một đám phề vật, bổn cung giữ các ngươi lại làm gì.

” Hoàng Hậu nương nương tức giận, cầm lấy chén trà ném tới hướng Lâm thái y.

Máu tươi chảy ròng ròng trên trán Lâm thái y, hắn liên tục dập đầu: “Hoàng Hậu nương nương tha mạng, Hoàng Hậu nương nương tha mạng.


Một vũng nước vương lại những mảnh vỡ của cẩm thạch, máu trên đó đỏ tươi đến chói mắt.

*Tha mạng? Y thuật không tốt, không chữa được vết thương cho Lạc Vương, giữ lại ngươi thì có ích gì, người đâu, kéo ra ngoài chém cho ta.

” Mũ phượng trên đầu Hoàng Hậu run rầy theo sự tức giận của nàng, đôi mắt hõm sâu, vẻ mặt mệt mỏi.

Đông Lăng Tử Lạc là hy vọng cuối cùng của nàng, tuyệt không thể xảy ra việc gì, càng không thể bị phế đi.

“Trương thái y, nếu chữa khỏi cho Lạc Vương điện hạ, bổn cung sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.


Hoàng Hậu nương nương tùy ý chỉ tay về hướng lão thái y đang quỳ gối góc.

Nếu y thuật không đủ giỏi… Không cần nói cũng biết, kết cục của lão ta sẽ giống như Lâm thái y.

“Vâng, Hoàng Hậu nương nương.

” Trương thái y không có sức lực nói.

Ở mép giường của Đông Lăng Tử Lạc đã vây đầy người, thái y cũng phải đến năm sáu người, suy nghĩ đủ loại biện pháp, nhưng vẫn không ngăn được tình trạng chảy máu ở miệng vết thương, khuôn mặt của Đông Lăng Tử Lạc lúc này còn trắng hơn cả giấy.

Hoàng Hậu gấp đến mức bẻ gãy cả móng tay.

Trong điện không khí thập phần khẩn trương, nhưng Đông Lăng Vũ Cửu ngồi ở bên ngoài lại một chút không có ảnh hưởng, bộ dạng vân đạm phong khinh.

Thái Tử cũng vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, trên mặt đều là vẻ lo lắng, nhưng thực tế lại là thờ ơ, Đông Lăng Tử Lạc chết hãy bị phế đi, đối với hắn ta mà nói đều là chuyện tốt.

“Hoàng Thượng giá lâm.



Giọng nói cao vút của thái giám đã phá tan bầu không khí ngưng trọng lúc này, trừ bỏ Đông Lăng Vũ Cửu, mọi người đều quỳ xuống nghênh đón.

“Hoàng Thượng…” Hoàng Hậu nương nương lo lắng cả buổi tối, lúc này thấy Hoàng Thượng đi tới, nước mắt lập tức chảy ra, từ xa nhìn lại, có vài phần hoa lệ, khiến người ta thương xót.

“Lạc Nhi thế nào?”
Khoác trên mình bộ Minh hoàng triều phục, Hoàng Thượng uy nghiêm mười phần, lại thêm vài phần cao cao tại thượng, sự lạnh nhạt lúc này đã biết mắt, thay vào đó là sự quan tâm hỏi han tình hình của nhi tử mình, lộ ra mấy phần thân thiết.

“Hoàng Thượng, thái y nói Lạc Nhi nếu còn không tỉnh lại, có khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.


Hoàng Hậu khóc đến mơ hồ, ngã vào trong lồng ngực của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đau lòng vỗ về Hoàng Hậu, gọi mấy thái y tới dò hỏi, biết được kết quả, hoặc là chân của Đông Lăng Tử Lạc bị phế, hoặc là hắn sẽ chết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play