Chương 642

 

Hà bao, hà bao, một cái hà bao bị hư thì nên lấy gì đắp vào đây?

 

Phượng Khương Trần không nghĩ ngợi gì cả, ném cái hà bao trong tay đi: “Ta cũng không phải tú nữ, thật là! Mỹ nam kế, vì một cái hà bao mà dùng mỹ nam kế với ta, thật là thật là quá vô sỉ! Đây đã là lần thứ hai rồi!”

 

Phượng Khương Trần rơi lệ đầy mặt. Lần trước khi Vương Cẩm Lăng sử dụng mỹ nam kế, nàng cũng đã phát điên mà cầm hà bao trong tay của Vương Cẩm Lăng.

 

Trời mới biết hôm đó là nàng bị gì. Hà bao vốn đã buông xuống rồi, nhưng ngay một khắc nó sắp chạm đất, nàng lại cứu như bị ma xui quỷ khiến nắm hà bao lại, còn thu nó về.

 

Lúc đó còn muốn tỉnh táo, lại không ngờ cuối cùng nàng vẫn bị Vương Cẩm Lăng xỏ dây dắt đi, còn lúc này thì sao?

 

Bị Cửu Hoàng thúc dụ dỗ đi sửa một cái hà bao hỏng, Phượng Khương Trần giận dữ đi nhanh về phía Phượng phủ, nhưng chưa được vài bước nàng đã hối hận, ngừng một chút lại quay về, nhặt cái hà bao lên: “Quên đi, sau này có cơ hội thì trả lại cho Cửu Hoàng thúc. Thứ này mà mất thì còn phiền toái lớn hơn nữa. Cửu Hoàng thúc, người đó…”

 

Cả người Phượng Khương Trần run lên một cái.

 

Hà bao đã sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm, sau khi thứ vốn đã có nhiều nhàu nát bị dính bụi vào, càng khiến nó không nhìn ra được nữa.

 

Trên phương diện y thuật thì Phượng Khương Trần rất cẩn thận, nhưng trong loại chuyện như thế này thì nàng cũng tùy tiện lắm, cũng chẳng hề xem thử là trên hà bao có cái gì, nàng đã bỏ hà bao vào trong tủ rồi.

 

Nếu Cửu Hoàng thúc mà biết, chắn chắn hắn sẽ giận đến hộc máu. Tưởng hắn chọn được một cái hà bao là dễ lắm sao? Lại càng không dễ dàng hơn khi nói hắn chọn tùy tiện, vì tùy tiện mà chọn một cái hà bao long phượng trình tường.

 

Trở lại Phượng phủ, nha hoàn đến để tẩy trừ cho Phượng Khương Trần, lại dâng trà quả ướp lạnh lên. Phượng Khương Trần được ăn món lạnh, cảm giác lòng cũng thoải mái hơn.

 

Hỏi han qua mấy câu về chuyện trong phủ, Phượng Khương Trần cảm thấy hôm nay không xảy ra chuyện gì, bèn thay quần áo dính máu rồi đi tìm Lục Thiếu Lâm.

 

Đã sớm muốn đi tìm Lục Thiếu Lâm rồi, nhưng lần trước nàng lại bị Trác Đông Minh phá ngang, vừa khéo bây giờ nàng có thời gian rảnh, nàng có thể đi gặp rồi.

 

Tuy nói bây giờ nàng đi tìm Lục Thiếu Lâm, nhưng nàng cũng không có ý muốn bao che đối phương một chút nào. Lời nói không chê kiêu ngạo, dù sau lưng nàng có là băng mỏng đến đâu, thì ít ra ở ngoài mặt, quan lộ của nàng cũng rộng mở. Lúc này Phượng Khương Trần nàng vẫn còn nghĩ đến Lục Thiếu Lâm, thì chứng tỏ nàng là một người nhớ tình bằng hữu cũ.

 

Phượng Khương Trần ra lên cho người của mã phòng đi bị xe ngựa, lại về phòng thay đổi một kiện y phục khác, trực tiếp bỏ đi y phục bị dính máu. Tuy nhiên, nàng còn chưa ra khỏi cửa lớn, Vương quản gia đã vội vã đuổi theo: “Tiểu thư, hiện tại thân phận của người không thích hợp để đến với loại địa phương đầy máu tanh như thế, lại càng không thích hợp để kết giao với Lục đại nhân.

 

Tuy cái danh tiểu thư của Trung Nghĩa Hầu phủ là một điểm tựa, nhưng nhưng đồng thời cũng là một loại trói buộc. Phượng Khương Trần đã không còn là dã nha đầu không có ai trông giữ kia nữa, lúc làm việc, nàng nhất định phải làm việc dựa trên thân phận của chính mình, tùy tiện đến một nơi máu me tìm Tổng Chỉ huy Sứ, chỉ khiến cho nàng bị dèm pha.

 

Phượng Khương Trần cũng không phải một kẻ ngu dốt. Thấy Vương quản gia nói như vậy, nàng bèn lập tức hiểu ngay: “Đi, đem bái thiếp của ta đến Lục phủ, nói là chiều nay ta sẽ đến bái kiến Lục phu nhân.”

 

Quản gia nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười tán dương: “Tiểu thư làm như vậy rất tốt!” Tuy là Phượng tiểu thư này không được trưởng bối dạy dỗ từ nhỏ, nhưng nói một cái đã hiểu chuyện.

 

Đúng vậy, nữ tử không thích hợp để kết giao với ngoại thần, nhưng có thể kết giao với phu nhân, tiểu thư của bọn họ. Nữ nhân trong hậu viện cũng không phải chỉ biết mỗi cầm kỳ thi họa, trà thước du diêm. Kiến thức của các nàng không hề thua kém những nam tử bình thường.

 

Nếu là đến bái phỏng chính thức, vậy chỉ đưa đến hai hộp thuốc viên nhỏ màu lam là không thích hợp, Phượng Khương Trần quay trở lại Phượng phủ, bảo cho quản gia chuẩn bị lễ vật.

 

Phượng phủ trước kia một nghèo hai trắng, nhưng từ sau khi thánh chỉ của Hoàng thượng được ban xuống, quá nửa quý tộc hoàng thành đều tặng lễ cho nàng. Khố phòng hiện tại của Phượng phủ đầy ắp thỏa mãn, chọn ra một phần lễ vật cũng không phải việc khó.

 

Sau khi dùng ngọ thiện xong, Phượng Khương Trần lại ngủ trưa thêm nửa canh giờ nữa, vừa đứng lên đã nhìn thấy bọn nha hoàn đang cầm một đống y phục và trang sức đi đến: “Tiểu thư, Vương quản gia bảo chúng nô tỳ đến điểm trang cho tiểu thư thật tốt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play