Chương 614

 

Nghĩ vậy đầu óc Phượng Khương Trần cũng tỉnh táo hơn vài phần, không thể ngủ được nên nàng liền ngồi dậy, nhớ lại lời Vương Cẩm Lăng nhắc nhở nàng trước khi đi.

 

Hắn muốn nàng phải cẩn thận với phủ Trấn Quốc Công, cẩn thận nam tử gọi là Lý Tưởng kia, Lý Tưởng chính là người có thể chế tạo bom sấm sét, là khách do Dung thập tiểu thư mời đến.

 

Lý Tưởng, nếu có cơ hội thì nàng cũng thật sự muốn gặp mặt người này một lần, có phải người đó cũng có tư tưởng không giống nàng không, có phải cũng là người xuyên không tới không, nếu đúng thì nàng muốn gặp đối phương để làm gì.

 

Nếu anh ta không có não muốn thống nhất thiên hạ thì vì sự an toàn của bản thân nàng cũng sẽ ra tay giết chết đối phương, một nhân vật nguy hiểm như vậy thì vẫn nên đến từ đâu thì cút về đó là tốt nhất.

 

Giằng co nửa ngày Phượng Khương Trần mới xem qua túi trị liệu thông minh, thấy thời gian đã là hai giờ sáng nàng ngáp nhẹ một hơi chuẩn bị đi ngủ, nhưng vào lúc này lại truyền đến tiếng đập cửa.

 

“Ai vậy?” Phượng Khương Trần cũng không sợ, nếu là người xấu thì làm sao có thể gõ cửa, kể ra thì Phượng phủ cũng không còn giống trước kia, Trác Đông Minh sắp xếp không ít hộ vệ ở đây, Phượng phủ, à không, phải là phủ Trung Nghĩa Hầu, phủ Trung Nghĩa Hầu này so với trước kia còn an toàn hơn.

 

“Phượng Khương Trần, là ta.” Là tiếng của một người đàn ông, rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời nàng không thể nhớ ra nổi là ai.

 

“Ngươi là ai?”

 

“Lam Cửu Khánh!

 

“Lam Cửu Khánh? Huynh vào bằng cách nào?” Xem ra người mà Trác Đông Minh sắp xếp cũng là dạng ăn cơm uổng phí rồi, có người ở ngoài mà người ta xông vào bên trong cũng không phát hiện ra, thật quá vô dụng .

 

“Nhỏ giọng chút, mở cửa cho ta vào.” Giọng nói của Lam Cửu Khánh lộ ra vẻ suy yếu, nếu không phải như vậy thì y đi gõ cửa làm gì, y đã sớm phá cửa mà vào rồi.

 

Đổi lại là người khác thì Phượng Khương Trần nhất định sẽ không thèm quan tâm, nhưng Lam Cửu Khánh không phải người khác, y đã cứu nàng vài lần, Phượng Khương Trần bước tới mở cửa ra, một mùi máu tươi nồng nặc phả thẳng vào mặt nàng, Lam Cửu Khánh cũng trực tiếp đổ thẳng lên người nàng.

 

“Cẩn thận.” Phượng Khương Trần vội ôm lấy người y, nhưng dù nàng có khỏe đến mấy cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, bình thường ôm một người đàn ông cao lớn cũng đã là cố hết sức, mà Lam Cửu Khánh này còn đổ xuống quá đột ngột, Phượng Khương Trần bị đè nặng, suýt chút nữa thì ôm cả hắn cùng té xuống đất.

 

“Này, huynh cố tỉnh một chút nào, huynh như thế này thì hai chúng ta đều bị hại chết đó.”

 

Lam Cửu Khánh đáp lại một tiếng, miễn cưỡng nhấc người mình lên: “Nàng dọn dẹp vết máu ngoài sân đi nhé, đừng để cho người ta phát hiện ta ở trong này.” Nói xong lại có vẻ như sắp gục xuống, Phượng Khương Trần vội vàng giữ y lại, lệt xệt tha y tới trên giường, rồi mệt mỏi ngồi dưới đất nặng nề thở ra hơi.

 

“Có chuyện gì xảy ra rồi, sao mỗi lần gặp huynh huynh đều có bộ dạng dở sống dở chết như thế này vậy.” Hoạt động một lúc như vậy cả người Phượng Khương Trần đã mệt mỏi, toàn thân đầy mồ hôi, không thể không nói thân thể này càng ngày càng yếu .

 

Lau đi mồ hôi trên mặt, Phượng Khương Trần đứng lên, trong ngày thời tiết nắng nóng như vậy nàng lại làm như cũ quấn chặt Lam Cửu Khánh lại, rồi thả màn giường xuống, sau đó…

 

Lấy đèn chiếu sáng ra, nàng mệt chết mệt sống làm theo lời Lam Cửu Khánh, rửa sạch vết máu.

 

“Người này đúng là quen tính ra lệnh cho mình rồi mà.” Bên trong phòng bởi vì Lam Cửu Khánh đến mà tràn ngập mùi máu tươi nồng, đôi mi thanh tú của Phượng Khương Trần hơi nhíu lại.

 

“Bên ngoài có thể lau sạch vết máu, nhưng còn bên trong thì sao? Mùi máu tươi nồng nặc như vậy làm sao mà giấu được, chẳng lẽ mình lại phải tự làm cho mình bị thương chắc?” Phượng Khương Trần treo đèn khẩn cấp trên giường, kích hoạt túi trị liệu thông minh, kiểm tra vết thương cho Lam Cửu Khánh.

 

“Hả? Vết thương do bom à? Huynh bị vết thương này từ đâu vậy?” Phượng Khương Trần vừa mở ra liền phát hiện vết thương trên người Lam Cửu Khánh vô cùng quen thuộc.

 

Đây không phải là dạng vết thương của những người bị thương lúc ban ngày ở cổng thành sao, chẳng qua là vết thương này mới hơn, hẳn là vừa mới bị thôi.

 

“Không phải là ban đêm huynh xông vào hoàng cung chứ?” Phượng Khương Trần căn bản không hề trông mong Lam Cửu Khánh sẽ trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play