Chương 507

 

Nói xong liền xoay người đến tủ thuốc, lấy bình truyền dịch và kháng sinh bên trong ra.

 

Ngoài phòng, Dao Hoa và Tô Quán ngồi chờ từ sáng đến chiều, vừa mệt vừa đói lại vừa không nhìn thấy cái gì, thấy Phượng Khương Trần đứng lên hai nữ nhân đồng thời thở ra một hơi, vốn cho rằng khó khăn ngày hôm nay đến đây là kết thúc, nào ngờ Phượng Khương Trần lại ngồi xuống…

 

Hai nữ nhân này muốn giết Phượng Khương Trần đến nơi rồi, Phượng Khương Trần chắc chắn cố ý, hai người họ ngồi dưới mặt trời cả một ngày, không chết vì phơi nắng cũng bị lột đi một lớp da, nhưng hết lần này đến lần khác…

 

Các nàng máy lần đều không muốn tiếp tục, muốn trở về thì bị Cửu hoàng thúc ngăn lại, danh chính ngôn thuận nói: “Công chúa và tiểu thư phụng hoàng mệnh đến đây, có bắt đầu thì phải có kết thúc, Dao Hoa công chúa, Tô tiểu thư, hai vị không cần gấp, hôm nay bản vương bồi hai vị, dù có quay về cung muộn cũng không sao.”

 

Dao Hoa công chúa và Tô Quán cuối cùng cũng hiểu ra thế nào là tự đập đá vào chân mình, sờ gương mặt bị bỏng do phơi nắng, Dao Hoa và Tô Quán trong lòng sớm đã mắng Phượng Khương Trần ngàn lần, chuyện này hai người họ sẽ nhớ rõ, nhưng các nàng sẽ không thừa nhận chính mình thua trong tay Phượng Khương Trần.

 

Truyền dịch xong, để Tôn Tư Hành dọn dẹp lại phòng phẫu thuật, Phượng Khương Trần lặng lẽ nhìn thoáng qua túi trị liệu thông minh, bên trên hiện năm giờ chiều, nói cách khác bọn họ ở trong phòng phẫu thuật gần tám tiếng, mà những người kia cũng đã phơi đủ tám tiếng đồng hồ dưới ánh nắng mặt trời.

 

Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu, tiểu nhân vật cũng có cách trả thù của tiểu nhân vật, Phượng Khương Trần nàng từ trước đến nay có thù tất báo, vừa định kéo ống tay áo xuống thì lại phát hiện màn hình túi trị liệu thông minh đột nhiên lóe lên.

 

Không phải là hỏng chứ!

 

Phượng Khương Trần giật nảy mình, gấp đến độ nhìn chằm chằm màn hình, tim nhảy đền cổ luôn rồi, may sao nó nhanh chóng khôi phục như bình thường, nhưng sau khi màn hình lóe sáng bên trên lại hiển thị: Y đức +1, tổng cộng 2 điểm.

 

Y đức, có nghĩa là sao, trước kia sao chưa từng thấy qua, túi trị liệu thông minh còn có chức năng này sao?

 

Trong đầu Phượng Khương Trần hiện lên vô số câu hỏi, ngẳắng đầu lên nhìn Tôn Tư Hành rồi lại cúi xuống, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, ban đêm về phòng nghiên cứu sau vậy.

 

Vì chuyện này trong lòng Phượng Khương Trần gấp gáp, cất hết những đồ vật khả nghỉ trong phòng rồi ra hiệu Tôn Tư Hành giúp nàng đẩy Tôn phu nhân nằm trên giường bệnh ra ngoài.

 

Cửa vừa mở, Tôn Chính Đạo và Trác Đông Minh liền lao đến, Tô Quán và Dao Hoa mặc dù cũng gấp gáp nhưng không dám lao lên mà từ từ đi tới.

 

“Sao rồi?”

 

“Phu nhân ta thế nào?”

 

“Cuộc phẫu thuật rất thành công, Tôn thái y ngươi yên tâm, Tôn phu nhân chỉ cần tĩnh dưỡng nữa là được, làm phiền ngươi và Tư Hành đưa Tôn phu nhân đến phòng dành cho khách, Tôn phu nhân cần ở lại đây quan sát nửa tháng nữa để tránh trường hợp bị viêm nhiễm, trong khoảng thời gian này ba người các ngươi có thể ở lại Phượng phủ, tự lo liệu cho việc ăn ngủ của mình.” Dáng vẻ Phượng Khương Trần như đang giải quyết việc chung.

 

Mặc dù đã cởi y phục phẫu thuật nhưng trên người nàng vẫn có mùi thuốc nhàn nhạt.

 

“Tạ ơn Phượng đại phu.” Tôn Chính Đạo còn một đống câu hỏi nhưng nhìn nhi tử đi cùng mình không quấn lấy Phượng Khương Trần, ông ta cũng không muốn bị kéo vào tranh đấu của nữ nhân.

 

“Mùi gì vậy? Sao lại khó ngửi như vậy?” Dao Hoa và Tô Quán bước đến, căm ghét nhìn Phượng Khương Trần.

 

“Làm gì khó ngửi đâu, ta cảm thấy rất dễ ngửi nha, chí ít so với những người trên người toàn mùi mồ hôi thì vẫn dễ ngửi hơn.” Trác Đông Minh vừa dứt lời thì Tô Quán và Dao Hoa mới nhớ ra hôm nay mình ở bên ngoài cả một ngày trời, một thân mồ hôi.

 

“Phượng Khương Trần, chúng ta ở bên ngoài ngồi một ngày nhưng không thấy gì cả.” Trong mắt Dao Hoa tràn đầy tức giận, lúc này còn ung dung cao quý cười cái gì chứ, tất cả đều là mây bay.

 

“Rất xin lỗi công chúa điện hạ, vì Tôn phu nhân phẫu thuật phải cởi áo, không thích hợp để nam tử nhìn, xin công chúa thứ lỗi, Khương Trần nhất thời khẩn trương nên quên nói, nếu công chúa muốn nhìn Khương Trần sẽ lấy vật quan trọng nhất cho công chúa nhìn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play