Chương 466

 

Đông Lăng Vũ Cửu thúc ngựa chạy ra khỏi thành, không ngờ tới vừa mới ra đến cổng đã đụng phải sát thủ mai phục, mặc dù những người đi cùng Đông Lăng Vũ Cửu ai cũng tinh nhuệ, thế nhưng số lượng lại không nhiều.

 

Tên mai phục muốn giết người nhưng quan binh đuổi tới đúng lúc nên đã bỏ chạy, tuy nhiên Đông Lăng Vũ Cửu lại bị thương, sau khi thị vệ khuyên can thì hắn không thể không trở về Vương phủ.

 

“Lão Cửu có ý gì?” Hoàng thượng không hiểu rốt cuộc Đông Lăng Vũ Cửu đang muốn giở trò gì.

 

Chỉ là trùng hợp?

 

Nếu Hoàng thượng tin rằng đây chỉ là trùng hợp thì đã không sống vô ích lâu như vậy, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thề.

 

Người đến báo tin đứng ở dưới không nói lời nào.

 

Đến bây giờ ông vẫn không hiểu được làm sao Cửu Hoàng Thúc có thể rời khỏi thành.

 

Cứ điểm của Nam Lăng có thuộc hạ đắc lực, nhưng chuyện đó không có vần đề gì, nơi đó rất bí ẩn nhưng lại đầy ngõ cụt, phát hiện được cứ điểm kia cũng coi như là tóm được người của Nam Lăng.

 

Vậy tại sao bây giờ Cửu Hoàng Thúc lại ra khỏi thành? Chẳng lẽ hắn không biết hắn vừa rời đi là đã bị Hoàng thượng để ý rồi sao?

 

“Chẳng lẽ là vì Phượng Khương Trần?” Hoàng thượng nói xong lập tức lắc đầu phủ nhận khả năng này.

 

Vị Vương gia vô tình nhất đừng nói là chỉ một nữ nhân, ngay cả đứa con của bản thân cũng chưa chắc đã vì nó mà mạo hiểm.

 

Hơn nữa, Đông Lăng Vũ Cửu là người đã lợi dụng Phượng Khương Trần, vì chuyện này mà kéo về một đống gièm pha cho Tấn Dương Hầu phủ.

 

Hoàng thượng không ngừng nhíu nhíu mày, người đến báo tin cũng dám hé một lời, chỉ đứng yên chờ đợi mệnh lệnh của Hoàng Thượng, một lúc lâu sau mới nghe Hoàng thượng nói: “Phái Tôn thái y, Diệp thái y và Chu thái y tới Cửu Vương phủ.”

 

“Vâng.” Người đó tiếp nhận mệnh lệnh rồi lui xuống.

 

Đông Lăng Vũ Cửu cả người toàn máu được mang trở về, hơn nữa thái y đã tới, Cửu Vương phủ được một phen ầm ï, những người ở gần đó đều biết Cửu Hoàng Thúc bị thương, lại còn bị thương rất nghiêm trọng.

 

Ngoài thành, Trác Đông Minh cùng đoàn đội không tìm được Phượng Khương Trần, hơn nữa còn phát hiện ra điều bất thường, cả đoàn người vội vàng đi về phía cứ điểm của Nam Lăng.

 

*Trác Đông Minh, nếu Phượng Khương Trần thật sự bị tàn dư của Chu Tương bắt đi, ta và ngươi nhất định sẽ không đề yên.” Thuần Vu quận vương cũng bắt chấp đi tới, hai mắt đỏ tươi như loài thỏ.

 

Thời gian Phượng Khương Trần mắt tích ngày càng dài, Trác Đông Minh cũng càng ngày càng lo lắng bắt an, nghe Thuần Vu quận vương nói vậy lập tức cắn răng nói: “Không đâu, tàn dư của Chu Tương muốn bắt Phượng Khương Trần đề làm gì chứ, muốn bắt cũng phải bắt một người trong số chúng ta, chúng ta có giá trị hơn Phượng Khương Trần nhiều.”

 

“Có khi bọn họ lại nghĩ vậy, nhưng phải xem có đủ khả năng hay không.” Vương Thất hừ lạnh một tiếng.

 

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc…

 

Bên tai truyền đến một loạt âm thanh của vó ngựa, Trác Đông Minh cùng vài người khác giật mình dừng lại: “Có người tới, có thể là ai đây?”

 

“Chắc chắn không phải là Phượng Khương Trần.” Vương Thất cả giận nói, phái hộ vệ lên kiểm tra.

 

Vương Thất đã sai, tiếng ngựa này đúng là của Nam Lăng Cẩm Phàm và Phượng Khương Trần, toàn bộ âm thanh loạt soạt của hộ vệ nắp trong rừng cùng ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc không thể qua được mắt của Nam Lăng Cẩm Phàm.

 

“Phượng Khương Trần, nhìn không ra Đông Lăng Vũ Cửu rất lưu tâm đến ngươi sao, rõ ràng khắp nơi đều là người của hắn.”

 

Sau khi xuống núi, Nam Lăng Cẩm Phàm đi dọc trên đường gặp phải một vài nhóm người, nếu không nhờ sự tỉnh táo của mình chắc chắn hắn đã sớm bị dính thủ đoạn. Nam Lăng Cẩm Phàm không nói lời nào, quay đầu ngựa đi về phía bên kia khu rừng.

 

Hôm nay hắn giống như một chú chó nhà có tang sự, bị người ta truy đuổi lộn xộn hết chỗ này đến chỗ kia, mà Phượng Khương Trần dọc đường đi cũng không nói câu nào, lạnh mặt nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm đi qua đi lại trong rừng, hình như cũng không lo lắng hắn sẽ đi lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play