Chương 439

 

“Trụ Tử thúc, ta biết việc này rồi, ngươi đi đến phòng thu chỉ lấy mười hai bạc, bảo người phía dưới nhắm chặt miệng lại, trong khoảng thời gian này tiểu thư đã bề bộn nhiều việc lắm rồi, đừng nữa nàng phát sầu vì những chuyện này nữa.” Chu Hằng đã xử lý quen, lập tức trấn an ông ta.

 

“Chu thiếu gia, chung quy chuyện này phải để cho tiểu thư biết, Phượng phủ chúng ta không thể bị người ta ức hiếp mà không lên tiếng, hạ nhân của phủ Trấn Quốc Công kiêu ngạo như vậy, chúng ta càng thoái nhượng, bọn chúng sẽ càng lần tới.” Trong mắt Trụ Tử thúc lóe lên một tia khuất nhục.

 

“Ta biết, nhưng ngươi cũng biết tình cảnh hiện tại của tiểu thư ở hoàng thành, Đại công tử đi ra ngoài, nếu chúng ta và người của Trần Quốc Công đụng chạm trực diện, bên có hại cũng chỉ có thể là chúng ta.”

 

Chu Hằng thở dài, sao hắn không biết chuyện này, nhưng mà…

 

Một nữ nhân chống đỡ Phượng phủ, chung quy sẽ bị người ta xem thường, nếu Phượng phủ này có một nam nhân thì tốt rồi.

 

Đôi mắt Trụ Tử thúc đỏ lên, nếu Phượng tướng quân còn sống, ai dám khi dễ tiểu thư của bọn họ như vậy: “Chu thiếu niên, bây giờ chúng ta không quan trọng, chúng ta da dày thịt béo, nhưng đến lúc đó nếu bọn chúng ra tay với tiểu thư thì làm sao?”

 

Đây mới là điều khiến người của Phượng phủ lo lắng.

 

Chu Hằng nhíu mày, đây cũng nổi lo trong lòng hắn: “Ta sẽ nghĩ biện pháp, đi xuống trước đi.” Có lẽ phải viết một phong thư cho Vũ Văn Nguyên Hòa.

 

Tên hỗn đản này khuấy động hoàng thành long trời lỡ đất, vỗ vỗ mông rồi bỏ đi mắt, thật sự đáng giận.

 

Trụ Tử thúc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gật gật đầu, cô đơn đi về phía phòng thu chỉ.

 

Nhìn thấy bóng dáng bắt đắc dĩ và bi thương kia, cánh mũi Phượng Khương Trần cay cay.

 

Thì ra nàng vẫn là con hổ giấy, Vũ Văn Nguyên Hòa vừa đi, người nào cũng có thể ức hiếp nàng.

 

Ngẫm lại cũng đúng, không có Vũ Văn Nguyên Hòa thì thật sự nàng không có chỗ dựa vững chắc.

 

Ai… Khẽ thở dài, đợi đến khi Trụ Tử thúc rời đi, Phượng Khương Trần mới đi ra khỏi khúc quanh kia.

 

“Tỷ…” Chu Hằng hoảng sợ, hắn không ngờ Phượng Khương Trần lại có mặt ở đây, cũng không biết nàng nghe được bao nhiêu rồi.

 

“Chu Hằng, trong khoảng thời gian này để ngươi chịu ủy khuát rồi, thật xin lỗi.” Phượng Khương Trần trịnh trọng giải thích với Chu Hằng.

 

Bởi vì sơ sẩy của nàng, người của cả Phượng phủ bị uất ức khôn kể, nhưng không ai ra mặt cho bọn họ.

 

“Không, chúng ta không ủy khuất, chút chuyện nhỏ mà thôi.” Chu Hằng liên tục xua tay, nhìn dáng vẻ này của Phượng Khương Trần, cũng không biết nàng nghe được bao nhiêu rồi.

 

“Tỷ, tỷ nhất định không được kích động.”

 

Hắn sợ dưới cơn nóng giận, Phượng Khương Trần muốn đi gây sự với người của Trần Quốc Công, vậy thì mắt nhiều hơn được, quãng thời gian trước Vũ Văn Nguyên Hòa đã quấy phá hoàng thành đến long trời lỡ đất, đắc tội không ít người, những người đó không dám làm gì Vũ Văn Nguyên Hòa, đương nhiên sẽ trút hết cơn giận lên người Phượng Khương Trần.

 

Trước khi Vũ Văn Nguyên Hòa đi, đã từng dặn dò qua, bảo trong khoảng thời gian này Phượng Khương Trần cố gắng đừng đi ra ngoài, đợi đến khi tiếng gió dịu xuống rồi nói sau.

 

Phượng Khương Trần khẽ gật đầu:”Yên tâm, ta biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.”

 

Phượng Khương Trần lặng lẽ xoay người, dọc theo đường đi, nàng nghe thấy tiếng thỉnh an của hạ nhân, nhưng lại không ngó ngàng tới, chỉ cúi đầu đi về hướng thư phòng. Nàng im lặng ngồi trong thư phòng hơn nửa ngày, sau đó mang vẻ mặt tự tin thoải mái đi ra.

 

“Chu Hằng, chuẩn bị một chút, ta muốn đi ra ngoài.” Nếu mình không có năng lực bảo hộ Phượng phủ, vậy mượn lực đi.

 

Trước kia là mượn sức của Vũ Văn Nguyên Hòa, bây giờ thì sao?

 

Khóe miệng Phượng Khương Trần nhếch lên lau một nụ cười tà.

 

Muốn ức hiếp Phượng Khương Trần này cũng không dễ như vậy, tài nguyên trên tay nàng cũng không ít.

 

Chắc Tổng chỉ huy sứ Huyết Y Phục Lục Thiếu Lâm Lục đại nhân đã dùng gần hết mấy viên thuốc nhỏ kia rồi, đã đến lúc đi ra ngoài dạo một vòng. Còn nữa, chứng đau tam giác thần kinh của Túc Thân Vương cũng là đã đến lúc phải trị, chỉ dựa vào giảm đau là không hết được.

 

Những người này, nghĩ khoảng thời gian nàng tu thân dưỡng tính là vì sợ hãi sao?

 

Trấn Quốc Công, ngươi trở mặt quá nhanh.

 

Bác sĩ không thể tùy tiện đắc tội đâu!Lúc nào Phượng Khương Trần ra khỏi nhà cũng chỉ dựa vào hai chân, đường phố của hoàng thành khá chen chúc, trừ phi là giai cấp đặc quyền, nếu không thì tốc độ của xe ngựa còn không nhanh bằng nàng đi bộ.

 

Nhưng hôm nay, Chu Hằng lại cực kỳ cương quyết bắt nàng ngồi xe ngựa, không thì không cho ra ngoài, Phượng Khương Trần biết Chu Hằng chỉ suy nghĩ thay cho nàng, do dự một lát rồi gật đầu.

 

Người của Phượng phủ tuy ít, nhưng người nào cũng có thể làm chuyện của hai người, xa phu này cũng là một lão binh bị thương tàn phế, không nói chuyện nhiều nhưng lại rất trầm ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play