Chương 418

 

Vương Cẩm Lăng lặng lẽ mỉm cười, hoàn toàn không có ý định giải thích, dường như đang cố ý để Trác Đông Minh hiểu nhầm.

 

“Ngươi không sợ ta sao?” Mặc dù năm nay đã gần sáu mươi nhưng đôi mắt Túc Thân vương vẫn sáng ngời, bị ông ta nhìn chằm chằm như thế, cảm giác còn kinh hãi hơn bị hỗ dữ nhìn chằm chằm.

 

Nghe đồn rằng năm xưa khi còn ở trên chiến trường, chỉ cần Túc Thân vương trừng mắt nhìn như vậy là đã có thể khiến tướng giặc sợ đến mức ngã xuống ngựa.

 

Khuôn mặt chữ điền, hàng lông mày sắc lạnh, kiên cường bắt khuất, nếu không có hai má đang sưng phòng kia thì càng mạnh mẽ hơn nữa.

 

“Tại sao phải sợ ạ? Vương gia có phải là mãnh thú hay nước lũ gì đó đâu?” Giọng điệu của Phượng Khương Trần tuy nhẹ nhàng nhưng trong trẻo lưu loát, khiến Túc Thân vương hiểu rõ tiểu cô nương trước mặt thực sự không sợ chứ không phải là giả vờ.

 

“Rất thú vị, chẳng máy khi tìm được người không sợ ta, Cửu tiểu tử kia là người thứ nhất, ngươi là người thứ hai.” Túc Thân vương bật cười ha hả khiến bầu không khí ngột ngạt trong phòng lập tức biến mắt.

 

Cửu tiểu tử, không cần đoán cũng biết là Cửu hoàng thúc, chỉ là, nhìn khắp vương triều Đông Lăng này, người dám gọi Đông Lăng Vũ Cửu như thế thực sự không nhiều lắm.

 

Phù… Trác Đông Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đứng thẳng lưng, nhưng không ngờ động tác nho nhỏ kia của hắn lại bị Túc Thân vương bắt gặp: “Đúng là tiểu tử không có tiền đồ, thậm chí còn chẳng bằng một nha đầu.”

 

Phải biết rằng toàn bộ áp lực mà Túc Thân vương cố ý thể hiện ra ngoài đều nhắm vào Phượng Khương Trần.

 

“Gia gia, chẳng phải con đang kính trọng ngài sao?” Trác Đông Minh đường đường mà một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nhưng khi đứng trước mặt Túc Thân vương lại ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ.

 

Biết làm sao được, phụ mẫu Trác Đông Minh mắt sớm, hắn gần như được một tay Túc Thân vương nuôi lớn, hơn nữa tôn sùng sự giáo dục bằng roi gậy của tổ phụ mình.

 

“Khụ khu…” Phượng Khương Trần ho nhẹ một tiếng: “Thế tử gia, Khương Trần cũng rất tôn kính Vương gia.

 

Tên Trác Đông Minh này ghét bỏ nàng thì thôi đi, dù sao nàng cũng không phải là vàng bạc, không thể khiến ai cũng thích mình được, nhưng nếu giẫm đạp lên nàng để lấy lòng Túc Thân vương thì thật quá đê hèn.

 

Trác Đông Minh ngơ ngác nhìn Phượng Khương Trần, rõ ràng là không thể ngờ rằng nàng sẽ xen vào ngay lúc này, nhất thời không biết phải nói gì để biện hộ cho mình.

 

Túc Thân vương lập tức nỗi giận: “Cút, chạy một trăm vòng quanh Vương phủ, khi nào chạy xong thì cút vào đây.”

 

Gia đình quân nhân gì đó chính là thế này đây!

 

Phạt chép sách, quỳ trong từ đường đã quá lỗi thời rồi, chỉ cần phạm sai lầm, trực tiếp dùng cách xử phạt về thể xác.

 

“Vâng.” Trác Đông Minh đau khổ nhăn mặt, nhưng cũng không dám phản bác nửa lời, nhanh chóng xoay.

 

người chạy ra ngoài, chỉ là trước khi ra khỏi phòng còn không quên ném cho Phượng Khương Trần một ánh mắt hung dữ.

 

Phượng Khương Trần ngẩng mặt lên nhìn trời, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Túc Thân vương này hơi nhỏ một chút, theo những gì nàng vừa quan sát bên ngoài thì một vòng khoảng chừng ba năm trăm mét gì đó, một trăm vòng sẽ là… À… Được rồi, nàng cảm thấy mình hơi quá đáng, hơn năm vạn mét, có lẽ hôm nay Trác Đông Minh sẽ không thể chịu đựng được.

 

Phượng Khương Trần tin rằng hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn chạy đủ số vòng, bởi vì tuân theo mệnh lệnh là trách nhiệm của một người lính.

 

“Không ngờ, tiểu nha đầu như ngươi lại khá cứng rắn, thế mà lại không mở miệng cầu xin cho nó?” Mặc dù Túc Thân vương vẫn đau răng nhưng lại không sốt ruột, cũng không biểu hiện bát cứ điều gì.

 

“Vương gia nói đùa, Khương Trần tự biết thân phận mình thấp kém, làm sao có tư cách cầu xin cho thế tử?”

 

Ha ha… Đến lúc này, Vương Cảm Lăng cũng không nhịn được bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play