Thời gian trôi qua từng chút một, Phượng Khương Trần âm thâm cuống cuồng, trong lòng tức giận mắng: Tô Vân Thanh đáng chết, ngươi có đầu óc hay không vậy, còn không cút đi thì không kịp đâu.

Tô Vân Thanh đang đợi Phượng Khương Trần thỏa hiệp, thế nhưng đợi nửa ngày Phượng Khương Trần vẫn không có phản ứng.

Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp.

“Được, ta đi ra ngoài.

Phượng Khương Trần, ta giao người cho ngươi, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta không chỉ bắt ngươi bồi táng, mà còn phải đào mộ tổ tiên Phượng gia lên, lấy roi đánh lên thi thể”

“Tùy ngươi” Phượng Khương Trần sao cũng được nhún vai một cái.

Mộ tổ tiên Phượng gia?

Tô Vân Thanh có thể tìm được thì rất bản lĩnh.

Nếu như nàng nhớ không lầm, cha mẹ Phượng Khương Trần căn bản không phải là người kinh thành, tổ tiên của cha mẹ nàng ở đâu, cái này đến nữ nhỉ của Phượng gia là nàng còn không biết.

Còn mộ phần của cha mẹ nàng?

Mẹ nàng vì cứu đương kim hoàng hậu mà chết, thi thể ở dưới vách đá vạn trượng, cha nàng chết trận sa trường, bị chiến mã chà đạp, ngay cả khối thi thể hoàn chỉnh da thịt cũng không có, Tô Vân Thanh muốn có thể tìm được mộ tổ tiên Phượng gia vậy thì thật là bản lĩnh.

Tô Vân Thanh vốn còn muốn tiếp tục uy hiếp mấy câu, thế nhưng nhìn dáng vẻ dửng dưng của Phượng Khương Trần, không thể làm gì khác hơn là im miệng, ngoan ngoãn lùi ra ngoài.

Tô Vân Thanh vừa đi thì Phượng Khương Trần liền bỏ xuống sự dửng dưng và nhàn nhã, cả người lập tức căng cứng lên, toàn thân nóng lên lộ ra sự cẩn thận và chuyên nghiệp.

Sự nghiêm cẩn của bác sĩ, giờ khắc này biểu lộ ra trên người nàng không thể nghi ngờ.

Nhanh chóng lấy ra dụng cụ cần dùng trong túi trị liệu thông minh, một lần nữa kiểm tra giúp Lam Cửu Khánh, chắc chắn ngoại trừ bên ngoài là mất máu quá nhiều, thì không có thêm bất kỳ vấn đề nào nữa, thở phào nhẹ nhõm thật mạnh.

Phượng Khương Trần khẽ xê dịch thân thể Lam Cửu Khánh để cho vết thương của hắn hướng thẳng dưới ánh sáng, lấy những dụng cụ cần thiết ra để lên bàn từng cái một.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, thì liền đeo găng tay lên, bắt đầu cứu người.

Lấy đoạn mũi tên này ra tuy là một tiểu phẫu, nhưng trong tình huống mà không có người phụ tá, chỉ có một người tự truyền máu, muốn sử dụng dao khó tránh khỏi tay chân sẽ luống cuống, nhưng Phượng Khương Trần không lo lắng tình hình này chút nào cả.

Bởi vì nàng không phải bác sĩ ngoại khoa thông thường, nàng là bác sĩ mặt trận đã trải qua lễ rửa tội trên chiến trường.

Ở trên chiến trường, một người có thể sử dụng như một đội ngũ y tế.

Làm một bác sĩ mặt trận thì không có điều kiện có phụ tá khi phẫu thuật, bất luận phẫu thuật trên chiến trường lớn đến đâu thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đừng nói đến một tiểu phẫu như vậy, cho dù là lấy đạn từ tim ra, loại phẫu thuật kiểu lớn này ở trên chiến trường nơi mà tài nguyên chữa bệnh thiếu thốn cực độ, cũng không nhất định phải có phụ tá giúp đỡ ngươi.

Ở trên chiến trường, thứ không thiếu nhất là người bị thương, mà thiếu nhất là bác sĩ và y tá.

Đối với việc ngồi chồm hổm dưới đất làm phẫu thuật này, Phượng Khương Trần càng không có áp lực.

Có một số tình huống, sau khi binh lính trúng đạn phải được cứu chữa kịp thời, mà tạm thời lại không tìm được nhân viên phụ trợ, khi đó cũng chỉ có thể ngồi làm phẫu thuật, tốn đến bảy tám giờ, đối với Phượng Khương Trân mà nói thì đó là chuyện thường xảy ra.

Phượng Khương Trần giơ tay lên lau sạch mồ hôi trên trán, một bên vui mừng vì nàng đã từng lăn lộn trên chiến trường, nếu không thì hôm nay phiền toái rồi.

Sau khi cắt mở vết thương ra, để cây dao phẫu thuật lại, Phượng Khương Trần cầm kìm cầm máu lên, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ làm việc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play