Phượng Khương Trần đứng lên, mặc dù không biết người đến là ai, lúc này lại dám đến Phượng phủ thì tuyệt đối không hề đơn giản.

“Đừng sợ, bây giờ ngươi không phải là tiện dân, cũng không phải lưu dân, bây giờ… Ừm, ngươi là biểu đệ tốt của ta, đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Ta họ Chu, tiểu thư có thể gọi ta là Chu Hằng” Thiếu niên do dự một chút rồi nói ra một cái tên.

Biết đây là tên giả, Phượng Khương Trần cũng không truy hỏi: “Chu Hằng, nhớ lấy, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là biểu đệ của Phượng Khương Trần ta, về sau gọi là tỷ tỷ”

Dứt lời, xoay người nhìn về phía người vừa đến.

Chỉ thấy một công tử mặc cẩm y, toàn thân tản ra ánh sáng nhu hòa, đạp lên nắng chiều chậm rãi đi tới.

“Tô công tử?” Phượng Khương Trần chớp chớp mắt nhìn một cái.

Hào quang của Tô công tử thực sự là rất mạnh, đoán chừng là vì ở nhà xác đệ đệ đã xảy ra chuyện nên tâm tình mới không tốt.

Bây giờ vị Tô công tử này đã quét sạch hết những ủ dột và phiền muộn xảy ra ban ngày, nhất cử nhất động đều tràn đầy sự tao nhã và hoa lệ của một quý công tử, tia sáng kia đâm vào khiến người ta không mở nổi mắt.

“Phượng tiểu thư, rất xin lỗi, Vân Thanh đã tự ý đi vào hậu trạch” Tô Vân Thanh áy náy gật đầu một cái.

Trên thực tế thì thật không thể trách hắn.

Phượng phủ lớn như vậy, nhưng ngay cả một nửa đầy tớ cũng không có.

“Không sao, là Khương Trần tiếp đãi khách không chu đáo, không tiếp đón từ xa” Phượng Khương Trần yêu kiều đáp lễ, trong sự hòa hợp lại lộ ra vẻ xa lánh.

Cảm nhận được sự xa lánh của Phượng Khương Trần, chẳng hiểu sao trong mắt Tô Vân Thanh lại thoáng qua sự chua xót và mất mát.

Sâu trong nội tâm, hắn rất không thích Phượng Khương Trần khách khí với mình, vậy Phượng Khương Trần coi hắn là gì?

Tô Vân Thanh cũng không thể nói rõ được, chỉ biết rằng hắn không mong muốn duy trì quan hệ xa cách như vậy với Phượng Khương Trần, hy vọng hai người có thể thân thiết hơn một chút.

“Phượng tiểu thư, Vân Thanh tới là vì để xin lỗi về chuyện ban ngày, thuận tiện cảm ơn ơn cứu mạng của Phượng tiểu thư”

Nói xong thì trịnh trọng khấu đầu một cái.

Phượng Khương Trần sợ hết hồn, vội vàng tránh ra: “Tô công tử nặng lời chúng ta đã nói rõ về chuyện ban ngày, chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, đâu đến nỗi thành ơn cứu mạng, thầy thuốc cứu người chẳng qua chỉ vì tiền mà thôi, nếu Tô công tử không ngại thì trực tiếp thanh toán tiền thuốc đi”

Nàng đang nghèo rớt mồng tơi, tiền ăn cơm ngày mai cũng không có, có đầu dê béo đưa tới tận cửa, không làm thịt thì quả là ngu ngốc.

Cướp của tên nhà giàu Tô Vân Thanh là để cứu giúp cho sự nghèo khó của Phượng Khương Trần nàng đó!

“Hả?” Tô Vân Thanh cho răng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Khương Trần.

Nữ tử này đòi tiền thuốc của mình?

Đường đường Tô công tử hắn đích thân tới tận cửa nói lời xin lỗi, mà Phượng Khương Trần này lại chỉ cần tiền.

Chẳng rõ tại sao trong lòng lại vô cớ dấy lên một ngọn lửa, thế nhưng lại không biết làm sao trút hết ra.

Tô Vân Thanh quên rằng trước kia hắn gặp phải chuyện như vậy thì đều dùng tiền để giải quyết, trong mắt Tô Vân Thanh thì bất kỳ người nào và chuyện gì cũng đều có giá cả, chẳng qua chỉ khác nhau là giá cao hay thấp mà thôi.

Nhưng mà hôm nay, dáng vẻ của Phượng Khương Trần thì chỉ cần tiền, phủi sạch mọi mọi liên quan lại khiến Tô Vân Thanh rất giận dữ.

“Tô công tử không muốn chi tiền cũng không sao, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Tô công tử không cần ghi nhớ trong lòng” Phượng Khương Trần nhìn dáng vẻ không muốn đưa của đối phương, hào phóng vung tay.

Từ trước đến giờ nàng luôn biết rằng dân không đấu lại quan, nhất là ở quốc gia này.

Từ xưa đến nay, tầng lớp quý tộc luôn có rất nhiều đặc quyền, mặc dù nàng cũng coi như thuộc tầng lớp quý tộc, tuy nhiên nàng lại không có bất cứ chỗ dựa nào, còn không bằng cả dân thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play