Chương 240

 

“Phượng Khương Trần, mau mau tháo băng cho ca ca ta, xem thực sự có thể nhìn thấy hay không.”

 

“Vương Thất, ngươi nhớ cho kỹ Phượng Khương Trần ta nói được làm được, chứ không phải là có nhìn thấy được hay không.” Phượng Khương Trần không khách khí nó, sau đó nhìn về phía Tạ Tam đang đứng trong góc phân phó: “Ngươi kéo rèm xuống, mắt của Đại công tử bây giờ chưa thể nhìn được thứ gì quá chói.”

 

Nàng ghê tởm Tạ gia, nên nếu Tạ Tam tới tận cửa thì nàng cũng không khách khí nữa.

 

“Cẩm Lăng, hãy thả lỏng. Ta sẽ tháo băng cho ngươi, mắt của ngươi chắc chắn có thể nhìn thấy.”

 

Phượng Khương Trần lấy ra một cái kéo, trực tiếp cắt bỏ tắm băng che.

 

“Nếu đơn giản như vậy thì ta cũng biết.” Vương Thất ở một bên nói chen vào, bị phụ thân cốc một cái vào đầu.

 

“Câm miệng.”

 

Cả căn phòng yên tĩnh tới độ cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được, tất cả mọi người đều như ngừng thở, không chớp mắt.

 

Tướng sĩ ngoài cửa cũng hóng đến dài cổ, cố gắng muốn xem tình hình bên trong.

 

“Cẩm Lăng, ngươi đừng gấp, ta đã tháo băng vải cho ngươi, ngươi từ từ mở mắt ra nhé. Mới đầu có thể hơi nhức nhưng đừng lo, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi.” Tiếng của Phượng Khương Trần không hề nhẹ nhàng, nhưng thật kì lạ là nó có thể làm trần tĩnh tâm trạng không yên của Vương Cẩm Lăng.

 

PĐƯOCG ° Vương Cẩm Lăng hít một hơi thật sâu, từ từ mở hai mắt ra nhưng mới chỉ được một chút thì ngay lập tức lại nhắm lại.

 

“Đại ca?”

 

“Cẩm Lăng.”

 

Vũ Văn Thanh và Tạ Tam cũng chạy tới.

 

“Vương Cẩm Lăng, thế nào rồi? Mắt của ngươi có thể nhìn được không?”

 

Vương Cẩm Lăng mỉm cười, lần nữa chậm rãi mở mắt: “Phượng Khương Trần, ngươi đúng là đẹp y như trong tưởng tượng của ta.”

 

“Đại ca ngươi có thể nhìn thấy rồi ư, ngươi thực sự có thể nhìn thấy rồi phải không?” Vương Thất há hốc miệng, không dám tin hỏi, nước mắt từ trong khóe mắt của hắn ta trượt ra.

 

Ngày hôm nay, đối với Vương gia mà nói, có ý nghĩa vô cùng lớn.

 

“Ừm. Đại ca có thể nhìn thấy, Thất đệ của ta lớn lên trông rất đẹp mắt.” Vương Cẩm Lăng khóe mắt ướt át, người luôn cao quý thế gia công tử, lúc này lại khống chế được niềm vui sướng trong lòng mà khóc lớn, vỗ vỗ Vương Thất bả vai, nhờ vào đó để phát tiết kích động trong lòng.

 

“cha, ta có thể nhìn thấy, mắt của ta rốt cục đã có thể nhìn thấy.” Vương Cẩm Lăng cảm giác được cả trái tim của mình đều muốn nhảy ra ngoài.

 

Ngày này hắn rốt cuộc đã đợi được.

 

“Lăng nhi, ngươi đừng gạt cha, đây là sự thật sao? Lăng nhỉ, con của ta, những năm này thật sự khổ cho ngươi, mấy tên khốn lang băm kia đúng là đồ khốn, bọn lang băm khốn kiếp, vậy mà nói mắt của Lăng nhi vĩnh viễn cũng không có khả năng hồi phục.

 

Nếu mẫu thân của ngươi biết được, khẳng định bà ấy sẽ sướng đến phát rồ, bà ấy vì ngươi ba ngày đều không có chợp mắt, nhanh, nhanh chóng cho người trở về nhà thông báo, Đại công tử Vương gia hai mắt đã phục hồi.” Gia chủ Vương gia lớn tiếng nói, nước mắt tuôn đầy mặt.

 

Bọn họ chờ một khắc này, đã quá lâu rồi, trong lòng uất hận, cùng mấy ngày nay bực bội, tại thời khắc này đã được phát tiết.

 

Vương Cẩm Lăng nháy nháy mắt, hắn không dám mở quá to, vì mắt vẫn còn chưa thích nghỉ với ánh sáng lại bị tia sáng đâm đâu.

 

“Cha, nhỉ tử thật có thể nhìn thấy, cha…” Vương Cẩm Lăng có nén chua xót vào trong lòng, an ủi Vương Cảm.

 

Vương Cẩm hai tay run rẩy, nắm chặt hai tay Vương Cẩm Lăng, nghe Vương Cẩm Lăng nói như vậy, vội vàng cần thận xem xét.

 

Vương Cẩm Lăng mắt, không giống như trước luôn luôn ảm đạm không có ánh sáng, lúc này lại sáng rực, cũng không giống như trước kia không có tiêu cự, bây giờ trong mắt đã có hình bóng của ông.

 

“Tốt tốt tốt, thật sự là quá tốt rồi, Lăng nhi ngươi thật sự có phúc, Vương gia chúng ta thật sự có phúc.”

 

Vương Cẩm kích động đứng lên, vỗ vỗ bả vai Vương Cẩm Lăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play