May mắn thay, sự hi sinh của nàng đã được báo đáp, đám nha hoàn mới vừa rồi còn chen chúc bên người Phượng Khương Trần đã rối rít lùi về phía sau, cách xa Phượng Khương Trần ba sải tay.

Người chen người, rốt cuộc có mấy người ngã ra đất, trong lúc hốt hoảng bị người ta đạp vào tay và chân, ở đó oa oa la hét.

“Oái, ai đạp vào tay ta…”

“Ai kéo ta vậy…”

“Giày của ta…”

Nhất thời trước cửa Phượng phủ vô cùng náo nhiệt, nhìn một đám nha hoàn sắp sửa đánh nhau thành đoàn, Phượng Khương Trần cười một tiếng, ung dung lùi ra, đi về phía Phượng phủ.

Vừa đi vừa có lòng tốt nói: “Khi các vị trở về nhớ nói với tiểu thư nhà các người, vào mồng ba tháng ba Phượng Khương Trần sẽ đến tiệc ngắm hoa đúng giờ, muốn xem cảnh tượng náo nhiệt của Phượng Khương Trần thì đi tìm ngay công chúa An Bình đi…”

Nói xong, nàng vẫy vẫy tay với tên thiếu niên xách con rắn chết ở cửa kia, tỏ ý hắn vào phủ cùng nàng.

Thiếu niên có chút do dự, dưới sự kiên trì của Phượng Khương Trần, xách cái lồng rắn cúi đầu bước chân vào Phượng phủ.

Đám nha hoàn ngã dưới đất khóc bù lu bù loa, nghe được tin này liền lập tức lau nước mắt, bất chấp quần áo rối loạn, giày bẩn, chạy thật nhanh về phủ.

Mau để tiểu thư nhà mình nghĩ cách lấy một tấm thiệp mời đi tham gia yến hội ngắm hoa của công chúa An Bình.

Nếu như tiểu thư vui vẻ, những người làm nha hoàn như mình sẽ không thể nào thiếu ban thưởng đâu.

Mà Phượng Khương Trần cũng không biết, một câu này của nàng đã biến yến hội ngắm hoa của công chúa An Bình từ quy mô hai trăm người thành hơn ngàn người.

Đến nỗi công chúa An Bình không thể nào thu xếp nổi, không thể không chạy đi tìm hoàng hậu nương nương.

Mà có mấy nha hoàn vẫn còn điềm tĩnh khi nhìn thấy lúc Phượng Khương Trần bước vào cửa còn vẫy tay gọi một người ăn mặc rách rưới nhưng trông cũng khá thanh tú, khi thiếu niên này đi vào Phượng phủ thì ánh mắt đều sáng lên.

Chạy như bay về phủ nói tin tức này cho chủ tử của mình.

Vì vậy, lời đồn đại về Phượng Khương Trần khi truyền đến tai các vị đại tiểu thư thì lại nhiều thêm một điều, đó chính là…

Tiểu thư Phượng gia không chịu nổi cô đơn tịch mịch, với không tới đại gia công tử ở kinh thành thì liền tư tình một trận với tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu bay xa ngàn dặm, đây là một quy tắc vàng mà ở bất cứ thời đại nào cũng đều có thể áp dụng.

Tin tức này lan truyền ngay lập tức.

Tất cả các nhà, các phủ trong kinh thành đều nghiêm nghị cảnh cáo con trai và con gái của nhà mình cách xa Phượng Khương Trần một chút, đừng dây vào Phượng Khương Trần, tránh cho thanh danh bị hủy hoại.

Dĩ nhiên, rất nhiều người khi bàn luận về chuyện này cũng không quên nói thêm đôi câu: “Nếu đây là nữ nhi nhà ta, ta sẽ lập tức bóp chết nàng, sống tiếp cũng chỉ làm mất thể diện thôi…”

“Phượng tướng quân thật là đáng thương mà, có một nữ nhi phóng đãng như v.

“Hoàng hậu nương nương chính là quá nhân từ rồi, người như vậy đáng lý ra phải nhốt vào lồng heo mới đúng…”

Những lời bóng gió này Phượng Khương Trần lại không có cơ hội nghe thấy được, nhưng khi Phượng Khương Trần ra khỏi phủ thì luôn có thể thấy một vài người trẻ tuổi, lúc ẩn lúc hiện bên ngoài Phượng phủ, thỉnh thoảng sẽ khoe ra một chút thân thể cường tráng của mình, dĩ nhiên là chuyện này để sau hãy nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play