*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 192

 

Lòng tham không đáy, tuyệt đối là để nói loại người như Phượng Khương Trần này.

 

Hết lần này đến lần khác…

 

Nàng có năng lực lòng tham không đáy.

 

Tuy rằng Lục Thiếu Lâm bắt mãn, nhưng nghĩ đến căn bệnh đó của bản thân, vẫn phải cần đến Phượng Khương Trần, nên cắn răng chịu đựng, gọi người vào mở còng tay cho Phượng Khương Trần.

 

Quan sai cứ tưởng rằng Lục đại nhân muốn bắt đầu dùng hình với Phượng Khương Trần, sắc mặt hưng phấn, bọn họ đợi thời khắc này cũng đợi cả một đêm rồi, nhưng không ngờ Lục Thiếu Lâm nói: “Đưa Phượng tiểu thư đến phòng Thiên Tự số chín, chăm sóc cẩn thận, đừng để nàng chết.”

 

Huyết Y Vệ, từ lúc khai thiên lập địa đã có tổng cộng bốn cấp bậc phòng giam, phòng giam Thiên Tự là dùng để giam giữ hoàng thân quốc thích, bình thường rất ít khi dùng đến, mà người bị nhốt ở phòng giam Thiên Tự, bọn họ đều không thể dễ dàng chịu phạt.

 

“Lục đại nhân?” Có một tên quan sai cho rằng mình nghe nhầm nên hỏi nhỏ.

 

Đại nhân của bọn họ không phải bị trúng tà rồi chứ.

 

Đây là Phượng Khương Trần đó, là người mà bên trên giao phó cần xử lý đó.

 

“Còn ngơ ngác cái gì, không mau làm đi.” Lục Thiếu Lâm đen mặt.

 

“Vâng, vâng, vâng.” Quan sai sợ đến sắp vỡ cả gan, khom lưng cung kính mời Phượng Khương Trần di chuyển.

 

Phượng Khương Trần lắc đầu, cười nhẹ một tiếng: “Đa tạ, Lục đại nhân.”

 

Nói xong liền đi ra ngoài.

 

Lúc đi ngang qua Lục Thiếu Lâm, Lục Thiếu Lâm đột nhiên kéo giữ Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần dừng chân, đang chuẩn bị quay đầu thì Lục Thiếu Lâm liền kề vào tai của nàng, âm u nói: “Phượng Khương Trần, mắt của ngươi rất sáng, giống như biết nói vậy, đừng để bổn quan có cơ hội, móc mắt ngươi đem đi ngâm rượu.”

 

Lục Thiếu Lâm cũng không phải là người tốt gì, người tốt làm không được vị trí này của hắn.

 

“Lục đại nhân yên tâm, ngài sẽ không có cơ hội này.” Phượng Khương Trần cười, bước lớn đi ra ngoài.

 

Quan sai phía sau thấy vậy vô cùng kinh ngạc.

 

Phượng cô nương này thật có bản lĩnh.

 

Phải biết rằng, Phượng Khương Trần này chính là người mà phía trên đã lên tiếng muốn “Tiếp đãi cho tốt”, nhưng nàng lại có bản lĩnh khiến cho Lục đại nhân tha cho nàng.

 

Lợi hại, lợi hại.

 

 

Ăn rất ngon, ngủ rất ngon, ngày hôm sau Phượng Khương Trần tỉnh lại, tràn đầy tinh thần, vết thương trên người cũng vì xử lý kịp thời mà đã tốt hơn nhiều.

 

Lúc nàng đang ăn sáng được một nửa thì Lục Thiếu Lâm bước vào, Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ mặt mày hồng hào của Lục Thiếu Lâm, liền biết viên thuốc nhỏ màu xanh đó đã phát huy tác dụng rồi.

 

Phượng Khương Trầm mừng thầm, nhưng không hề lộ ra ngoài mặt, cười hi hi đứng lên: “Lục đại nhân ăn sáng chưa? Hay là cùng ăn đi, đồ ăn sáng của Huyết Y Vệ cũng thật sự rất được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play