Chương 1898

Lúc này Phượng Khương Trần cũng không có tâm trí quản Tả Ngạn, vọi vàng hỏi hai nha hoàn: “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao mọi người lại không đi ngủ? Tư Hành đâu?”

Nàng nửa đêm hồi phủ, không hề thông báo trước, tất cả mọi người trong phủ đều không ngủ, Phượng Khương Trần không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện lớn, nếu không thì hai người Đồng Giác và Đồng Dao cũng sẽ không thể kinh hoàng, uất ức như vậy.

Điều khiến Phượng Khương Trần lo lắng nhất là tất cả mọi người của phủ đều ở đây, sao Tôn Tư Hành lại không có mặt.

“Tiểu thư.” Đồng Giác nghẹn ngào một tiếng, lau khô nước mắt nói: “Tiểu thư, Tôn thiếu gia có chuyện rồi, Tôn thiếu gia bị Huyết Y Vệ đưa đi, bị nhốt vào đại lao Huyết Y Vệ.”

“Tư Hành? Ngươi nói Tư Hành bị người của Huyết Y Vệ đưa đi rồi? Chuyện gì vậy?” Tay chân Phượng Khương Trần trong nháy mắt lạnh buốt, huyết sắc trên mặt hoàn toàn biến mất, thêm vào đó là sự mệt nhọc mấy ngày liền gấp rút lên đường, khiến cho Phượng Khương Trần trông vô cùng tiều tụy.

Tả Ngạn nhún vai, có chút tò mò “Tư Hành” đó là ai.

Tuy rằng hắn đã tra tài liệu về Phượng Khương Trần, nhưng loại chuyện Phượng Khương Trần thu đồ đệ này không hề công bố ra bên ngoài, những người biết chuyện này cũng là mấy người thân thiết với Phượng Khương Trần.

Trông thấy Phượng Khương Trần như là trông thấy người đáng tin cậy, tên Đồng Giác này đã thu lại nước mắt, bắt đầu nói những sự việc đã xảy ra: “Tiểu thư, khoảng thời gian tiểu thư không ở trong phủ, bọn ta đều cẩn thận thận trọng, không dám tùy tiện ra ngoài, sợ sẽ có chuyện. Nhưng bọn ta cẩn thận đến thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn đụng phải đường nhà người ta.

Ba ngày trước, người của Thuận Ninh hầu phủ đến tận cửa, Tôn thiếu gia ra khỏi cửa khám chữa bệnh cho hầu gia nhà bọn họ, thiếu gia thì không tình nguyện, cho đến khi người của Thuận Ninh hầu phủ nói rằng hầu gia nhà bọn họ là bạn tốt với Tôn thái y. Trước khi Tôn thái y qua đời, đã để một món đồ ở Thuận Ninh hầu phủ của bọn họ, nói rằng nếu như một ngày nào đó Thuận Ninh có chuyện cần tìm Tôn thiếu gia thì cầm món đồ đó ra, nói rằng sau khi Tôn thiếu gia nhìn thấy sẽ hiểu rõ tại sao Tôn thái y qua đời.

Nô tỳ nghe thấy chuyện này, cảm thấy có sự lừa gạt trong chuyện này. Nô tỳ vốn muốn khuyên thiếu gia đừng đi, nhưng đến khi Tôn thiếu gia nói rằng Tôn thái y quả thật có giao tình với Thuận Ninh hầu phủ, cũng đã từng nói trước mặt Tôn thiếu gia rằng Thuận Ninh Hầu là một người đáng để kết giao. Lúc này nô tỳ mới yên tâm, liền đi ra ngoài cùng với Tôn thiếu gia.

Đến Thuận Ninh hầu phủ, tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi, thân thể của lão hầu gia đó quả thật không khỏe, Tôn thiếu gia cũng nói lão hầu gia mắc chứng bệnh hen suyễn, kê mấy thang thuốc cho lão hầu gia tĩnh dưỡng.

Sau khi khám bệnh cho lão hầu gia xong, người của Thuận Ninh hầu phủ liền đưa Tôn thiếu gia đi xem đồ vật mà Tôn thái y để lại, hơn nữa lấy lí do không thể để người ngoài biết được, nên chặn nô tỳ ở bên ngoài.

Nô tỳ đợi ở bên ngoài rất lâu nhưng không đợi được Tôn thiếu gia, vì lo lắng Tôn thiếu gia xảy ra chuyện nên muốn mạnh mẽ xông vào, nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện vài võ nhân ở Thuận Ninh hầu phủ, đánh hôn mê nô tỳ rồi ném ra ngoài, đợi đến khi nô tỳ tỉnh lại thì nghe thấy người của Thuận Ninh hầu phủ nói Tôn thiếu gia cưỡng hiếp tiểu thư của hầu phủ, muốn đưa Tôn thiếu gia đến nơi quan xử lí nghiêm khắc.

Vốn dĩ nếu là quan phủ làm thì chuyện này cũng không được coi là nghiêm trọng lắm, có đại công tử ở đây, Tôn thiếu gia cũng sẽ không chịu oan ức gì. Nhưng tiểu thư của hầu phủ nào đó vừa mới tỉnh lại, liền xông ra ngoài cửa đâm đầu chết ngay tại chỗ, trước khi chết còn lớn tiếng nói Tôn thiếu gia là mặt người dạ thú, hủy đi sự trong sạch của nàng ta, hại cả một đời nàng ta, cho dù nàng ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho Tôn thiếu gia.

Chuyện này vừa xảy ra, Tôn thiếu gia đã bị dọa sợ ngay tại chỗ. Người của Thuận Ninh hầu phủ càng kiêu ngạo hơn, lúc đầu còn nói đưa lên quan, bây giờ ầm ĩ mất cả mạng người, liền trực tiếp đưa đến Huyết Y Vệ. Nô tỳ có chết cũng không tin Tôn thiếu gia sẽ cưỡng hiếp tiểu thư của hầu phủ gì đó, nhưng bây giờ đối phương đã chết, chết không đối chứng, Tôn thiếu gia lại ở Huyết Y Vệ, nô tỳ không cách nào cầu cứu được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play