Chương 1882

“Không chết được.” Phượng Khương Trần cười yếu ớt.

Ám sát trên cả đường đi đều không thể giết được nàng, không nghĩ tới đến được Tây Lãng lại bị Cẩm Y Vệ giày vò như vậy.

“Ừ, chúng ta đi.” Chỉ người nàng còn sống thì không sao rồi.

Cửu Hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần đi thẳng đến nơi tạm trú của Tả Ngạn.

Mặc dù Tả Ngạn không giống với những sát thủ bình thường, cả một đời sống trong thế giới tối tăm, nhưng là một tên sát thủ, Tả Ngạn không thích những nơi đông người. Cho dù ở Đông Lãng thì hắn cũng ở nơi cực kỳ hoang vu, cách căn nhà tranh của Cửu Hoàng thúc không xa.

Tả Ngạn không giấu giếm nơi ở của hắn, cũng không để ý Cửu Hoàng thúc tìm đến cửa nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Cửu Hoàng thúc sẽ ôm “thi thể” của Phượng Khương Trần đến tìm hắn.

Tả Ngạn đã sớm quen với việc thỉnh thoảng sẽ bị mấy tên kẻ thù đến cửa làm ảnh hưởng đến sinh hoạt buổi sáng của hắn. Chỉ cần có khí tức xa lạ đến gần nhà hắn, Tả Ngạn có thể phát hiện ra ngay. Hơn nữa, Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không che dấu tung tích của mình, nếu Tả Ngạn không biết, hắn cũng không xứng làm sát thủ.

Tả Ngạn chắn ở cửa. Cho dù hắn không ra tay thì hắn cũng sẽ không để cho Cửu Hoàng thúc đi vào. Mà Cửu Hoàng thúc cũng không nói gì, hắn chỉ bình tĩnh nhìn về phía Tả Ngạn, nhưng điều này lại tạo ra một tự tương phản rõ ràng với sự lo lắng trong lòng hắn.

Cửu Hoàng thúc đã quen với dáng vẻ thâm trầm như vậy, Tả Ngạn cũng quen với bộ dạng trầm mặc. Cả hai người bọn họ nhìn nhau đến cả nửa ngày cũng không nói gì, tựa hồ như đang so xem ai là người kiên nhẫn hơn.

Tả Ngạn từng có ba tháng không nói một câu nào, cho nên hắn không sợ Cửu Hoàng thúc chút nào. Hơn nữa, cho dù có phải gấp gáp thì người nên sốt ruột cũng không phải là hắn.

Thế nhưng, khi con ngươi sâu thẳm của Cửu Hoàng thúc trở nên lạnh lùng, Tả Ngạn đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác như đang bị tên sư phụ vô lại nhà mình nhìn chằm chằm.

Tả Ngạn rùng mình một cái, hắn cũng không cùng Cửu Hoàng thúc tham gia loại tranh tài vô nghĩa này. Nhưng hắn cũng không cam lòng nhận thua như vậy, mí mắt Tả Ngạn chợt động, hắn chuyển tầm mắt của mình lên trên người Phượng Khinh Trần rồi nhíu mày hỏi: “Cửu Hoàng thúc đến đây là vì muốn tặng cho ta hai mươi vạn lượng hoàng kim sao?”

Hai mươi vạn lượng hoàng kim này là muốn nhắc đến Phượng Khinh Trần, mà cũng là nhắc đến mệnh của nàng.

“Ngươi có thể mua được sao?” Cửu Hoàng thúc nhướng mày. Tuy hắn không có lộ ra một chút sát khí nào, nhưng Tả Ngạn vẫn biết Cửu Hoàng thúc rất không thích hắn nhắc tới chuyện này.

Được rồi, không nói thì không nói, Tả Ngạn nhún nhún vai. Hắn không phải là một người giỏi ăn nói, nếu Cửu Hoàng thúc ngang ngược, Tả Ngạn sẽ trực tiếp không để ý tới Cửu Hoàng thúc. Một khi đã tìm tới cửa thì chắc chắn là có chuyện cần cầu xin, hắn cũng không cần phải tự hạ thấp thân phận của mình.

Hai tay của Tả Ngạn ôm lấy cái cột cửa với bộ dạng lười biếng và lẳng lặng chờ Cửu Hoàng thúc nói ra ý đồ của hắn.

Trong giới sát thủ, không có ai ra gọi tên Phượng Khinh Trần, bọn họ đều gọi Phượng Khinh Trần là hai mươi vạn lượng hoàng kim. Như vậy cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy khá kích thích. Khi những sát thủ có quen biết gặp mặt nhau còn có thể hỏi một câu: “Hai mươi vạn lượng hoàng kim đó chết chưa?” Hoặc “Hai mươi vạn lượng hoàng kim đó đang ở đâu?”

Bởi vậy có thể thấy được, Phượng Khinh Trần đối với đám sát thủ này mà nói là vô cùng hấp dẫn. Nếu không phải có Cửu Hoàng thúc ở đây, hắn thật sự muốn cắt đầu Phượng Khinh Trần đi lĩnh thưởng.

Cửu Hoàng thúc biết Tả Ngạn là loại người mà cả đời này cũng sẽ chỉ vì binh khí mà phát điên, tất cả những thứ khác hắn đều sẽ không nhìn thấy trong mắt. Cửu Hoàng thúc đầu hàng trước, hắn ném súng trong tay sang Tả Ngạn: “Ta và Phượng Khinh Trần tạm thời muốn đến ở chỗ vô dụng này của ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play