Chương 1770

Phượng Khương Trần càng nói càng cay nghiệt, giống như đang trút bỏ toàn bộ sự tức giận hờn dỗi đối với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng ra ngoài.

“Câm miệng, câm miệng, ta không có, ta không thuê sát thủ giết ngươi, ta cũng không phải là di mẫu gì đó của ngươi, ngươi đừng gọi lung tung.’’ Những lời của Phượng Khương Trần khiến cung chủ phu nhân bộc lộ toàn bộ bản chất của mình ra ngoài, nàng không thể giả vờ bình tĩnh, giả vờ trầm ổn được nữa, điên cuồng gào rống với Phượng Khương Trần, đáng tiếc…

Không ai để ý đến nàng ta, nàng ta chẳng khác nào một tên hề nhảy nhót, không có cung chủ Huyền Tiêu Cung, Lục Dĩ Nhiên chẳng là cái thá gì cả.

“Nương của ngươi? Nương của ngươi là ai?’’ Cuối cùng cung chủ cũng tìm được giọng nói, run rẩy nói.

Hoá ra…. Nếu không so sánh thì sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng một khi đã so sánh thì sẽ phát hiện, khác biệt vẫn là khác biệt, cho dù cố gắng giả vờ như thế nào đi chăng nữa thì tính cách và thần thái cũng chỉ giống đến bảy phần mà thôi.

Nếu muốn nói giống hệt, thì tiểu cô nương trước mặt này hoàn toàn giống với Lục Dĩ Mạt mà hắn nhìn thấy năm xưa, còn người bên cạnh… Qủa nhiên chỉ là đồ dỏm.

“Nương ta tên là Lục Dĩ Mạt, cha ta là Phượng Chiến, cung chủ, cung chủ phu nhân, Phượng Khương Trần ta lấy danh nghĩa nữ nhi của Phượng Chiến chính thức cảnh cáo hai người, Lục Dĩ Mạt là thê tử của phụ thân Phượng Chiến của ta, phiền các ngươi đừng tiếp tục lấy cái tên Dĩ Mạt này nữa, trùng tên trùng họ ta còn có thể chấp nhận được, nhưng đến cả dung mạo cũng giống nhau thì ta không thể chấp nhận nỗi, các ngươi khiến ta cảm thấy thật ghê tởm.’’ Nương nàng chỉ thuộc về phụ thân nàng, không ai có thể cướp đoạt.

“Nương ngươi tên là Lục Dĩ Mạt, nương ngươi tên là Lục Dĩ Mạt…’’ Cung chủ duỗi tay chỉ vào Phượng Khương Trần, run rẩy hỏi, giống như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lập tức xoay người chỉ vào cung chủ phu nhân ở bên cạnh mình: “Vậy còn ngươi? Ngươi là ai? Ngươi là ai?’’

“Chẳng phải đại công tử đã nói rồi sao? Nàng ta là Lục Dĩ Nhiên, muội muội của nương ta, là di mẫu trên danh nghĩa của ta.’’ Cung chủ phu nhân không đáp, Phượng Khương Trần trả lời giúp nàng…

Cung chủ phu nhân luống cuống, nhưng hai cái tên Lục Dĩ Mạt và Phượng Chiến lại khiến nàng ta tỉnh táo lại.

Nàng có thể chắc chắn Lục Dĩ Mạt đã chết, nếu không người đến tìm nàng hôm nay nhất định sẽ là Lục Dĩ Mạt và trượng phu nàng ta.

Cung chủ phu nhân lập tức ổn định lại tinh thần, bước đến ôm lấy cung chủ: “Phu quân, chàng bình tĩnh một chút, đừng bị bọn họ lừa gạt, chàng đừng quên nàng ta chính là người mà Đông Lăng Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đưa đến, có lẽ nữ nhân này biết thuật dịch dung, nàng ta cố ý, rõ ràng cố ý đến châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng ta. Phu quân, chàng nghĩ lại mà xem, nếu ta không phải là Dĩ Mạt thì ta là ai được? Trên thế gian này có hai người giống nhau như thế sao? Dĩ Nhiên? Dĩ Nhiên là ai? Phu quân, ta không có tỷ muội, phu quân, đã mười tám năm rồi, chàng vẫn không tin ta sao? Chúng ta còn có hai đứa con mà, phu quân hãy nghĩ đến Tiểu Phi, nghĩ đến Hùng…’’

Cung phu phu nhân lã chã chực khóc, mặc dù tuổi tác đã nhiều nhưng khi làm ra động tác này vẫn xinh đẹp như trước, đáng tiếc, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy buồn nôn.

Thực sự quá giả tạo, nương nàng sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối như thế.

“Dĩ Mạt, ta tin, ta tin nàng, nhưng nàng hãy nói cho ta biết nàng ta là ai?’’ Cung chủ tự nhủ với chính mình rằng, hãy tin, tin nữ nhân trước mặt này một lần nữa.

Nếu không tin, tất cả sự kiên trì, tình yêu và gia đình của hắn đều sẽ trở nên vô nghĩa, mười tám năm, suốt mười tám năm qua, hắn cho rằng mình đã có được hạnh phúc, hoá ra tất cả đều chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

“Nàng ta là Phượng Khương Trần, phu quân, chàng đã quên người đã hại Tiểu Phi chúng ta rồi sao? Cũng chính vì nữ nhân này nên Đông Lăng Cửu hoàng thúc mới huỷ hoại khuôn mặt Tiểu Phi chúng ta.’’

Huyên Minh Kỳ cũng không hề sốt ruột, để mặc cung chủ phu nhân nói một đống lời vô nghĩa, mãi đến khi nhìn thấy người phụ thân vô dụng kia của hắn lại bị nữ nhân này dỗ dành tin tưởng một lần nữa, hắn mới mở miệng nói: “Phụ thân, ngài còn nhớ ta đã đưa cho dì Mạt một miếng ngọc bội không, nói là muốn ước định nữ nhi của dì Mạt sẽ làm thê tử của ta, sau này… Ngài đã từng hỏi nữ nhân kia, nhưng nàng ta nói miếng ngọc bội kia đã mất, còn nói nữ nhi của nàng là muội muội ta, không thể làm thê tử của ta, ước định đó không thể trở thành sự thật không?’’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play