Chương 1677

Đại phu quả nhiên là sinh vật rất đáng sợ, có thể khiến người sống, có thể khiến người chết, càng có thể khiến người sống không bằng chết.

Phượng Khương Trần nhìn Tô Văn Thanh, nàng thừa nhận nàng không phúc hậu, rất muốn biết phản ứng của Tô Văn Thanh khi biết bệnh tình của hắn, cho nên Phượng Khương Trần đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tô Văn Thanh, kết quả kiểm tra biểu thị ngươi thận hư.”

“Cái gì? Ta thận hư? Phượng Khương Trần có phải ngươi nhầm không.” Tô Văn Thanh xù lông trong chớp mắt.

Phượng Khương Trần ngươi khốn khiếp, vậy mà dám nói hắn thận hư. Sao nàng không trực tiếp nói hắn không được đi, quá độc ác, Phượng Khương Trần cái nữ nhân này quá độc ác. Hắn phải cáo trạng, sau này hắn phải cáo trạng với Cửu hoàng thúc bảo Cửu hoàng thúc tránh xa cái nữ nhân đáng sợ này ra.

“Suỵt, ngươi nói bé thôi.” Đây cũng chẳng phải là bệnh quang vinh gì, Phượng Khương Trần muốn ngăn lại cái miệng của hắn nhưng không kịp nữa, Tô Văn Thanh đã hét ra tiếng, còn rất to nữa…

Nàng dám khẳng định những người bên ngoài chắc chắn đã nghe thấy hết.

Khụ khụ… hạ nhân Phượng phủ bị tiếng hét dọa cho một trận, sau khi nghe rõ là gì thì làm như không có gì, nên làm gì thì tiếp tục cúi đầu làm, chỉ là lúc cúi đầu đó lại cười thần bí: Thì ra Tô công tử thận hư.

Ám vệ móc móc lỗ tai, làm ám vệ chính là không tốt ở điểm này, biết quá nhiều, chỉ cần không cẩn thận thì chủ nhân thẹn quá hóa giận diệt khẩu luôn!

“Ta, ta, ta…” Lúc này Tô Văn Thanh mới biết mình đã nói cái gì, tức giận đến mức đỏ cả mặt, sau đó trừng mắt hung ác nhìn Phượng Khương Trần.

Đều tại ngươi, trả lại trong sạch cho ta.

Phượng Khương Trần nhún vai, bày tỏ bản thân vô tội đồng thời cũng vô năng vô lực, nàng đâu có hủy hoại trong sạch của hắn.

Nàng chỉ cảm thấy gần đây Tô Văn Thanh có chút không bình thường, cùng với nghi ngờ động tác trước đó giống như động kinh phát tác, nàng mới không dám chậm trễ, quay về liền kiểm tra cho hắn.

Tuy nàng có thể đoán được sau khi xem kết quả Tô Văn Thanh sẽ xù lông,nào biết hắn sẽ có phản ứng mạnh thế, trực tiếp rêu rao cho cả thế giới đều biết.

Tô Văn Thanh cũng biết chuyện này không thể trách Phượng Khương Trần, nhưng bất kì người đàn ông nào bị nói thận hư đều không vui đó được không.

“Bây giờ phải làm sao?” Tô Văn Thanh cố gắng nghĩ cách xoay chuyển nhưng hắn phát hiện những cách mà hắn có thể nghĩ ra đều vô dụng.

“Đương nhiên là trị rồi.” Có bệnh đương nhiên là phải trị, không thì còn còn thể làm gì.

“Ta biết là phải trị, nhưng… bọn họ.” Tô Văn Thanh chỉ ngoài cửa, ý nói những người nghe thấy bệnh tình của hắn phải làm thế nào.

“Ngươi yên tâm đi, bọn họ sẽ không nói ra đâu.” Hạ nhân Phượng phủ lai lịch đều rất lớn, tạm thời không phát hiện ai có ai theo dõi nàng, hơn nữa bệnh này của Tô Văn Thanh cũng không coi là tình báo quan trọng.

Không phải chỉ là thận hư thôi sao.

“Ừ, sau này nhớ cảnh cáo bọn họ.” Tô Văn Thanh ngại ngùng, hắn không muốn lúc ra cửa sẽ bị người ta chỉ chỏ.

Nói người đàn ông này thận hư, đồng nghĩa với nói người đàn ông này không được.

“Được.” Phượng Khương Trần đáp ứng, nhìn Tô Văn Thanh nóng nảy sốt ruột nàng chỉ có thể an ủi: “Văn Thanh, ngươi đừng nghĩ nhiều quá, thận hư không nhất định là phương diện kia không được. Triệu chứng của thận hư là lực chú ý không tập trung, tinh thần và sức lực không đủ, hiệu quả công việc giảm thấp,trí nhớ sụt sụt giảm. Thường sẽ khó điều khiển tâm trạng, đầu óc choáng váng, dễ giận, cáu kỉnh, lo âu trầm cảm,…”

Còn có cái gì mà suy giảm chức năng tình dục, liệt dương, hói đầu, và các triệu chứng khác nữa nhưng Phượng Khương Trần nửa câu cũng không dám nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play