*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 156

 

Nhìn thấy sắp sửa tới cửa phòng, hai cung nữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chính ngay tại thời điểm này, Phượng Khương Trần lập tức biến đổi, không còn bộ dạng yếu ớt như vừa nãy.

 

“Rất xin lỗi hai vị tỷ tỷ.”

 

Phượng Khương Trần xoay người lại một phát, nhào lên người một cung nữ, giựt lấy thuốc gây mê, phập… một tiếng, kim tiêm đâm vào động mạch chủ trên cỗ nàng ta rồi bơm xuống.

 

A… Cung nữ kêu lên một tiếng đau đớn, vùng vẫy một hồi, nhưng Phượng Khương Trần lại không thèm quan tâm đến nàng ta, xoay người thêm một lần nữa, bổ nhào về phía cung nữ còn lại, đang chuẩn bị tiêm số thuốc gây mê còn lại xuống, nhưng nào ngờ cung nữ kia lại phản ứng ngược lại, dùng sức đầy Phượng khương Trần ra một cái.

 

“Người đâu, người đâu mau đến đây.” Cung nữ kia kêu lên rồi … rằm … một tiếng đạp mạnh vào gian phòng.

 

Trong phòng có bốn nam tử sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt hung bạo, quần áo trên người bọn chúng đều đã bị xé rách, trên người toát ra khí thế cuồng nhiệt cường liệt, lúc này đang đè nén dục vọng của mình.

 

Nhìn thấy cung nữ và Phượng Khương Trần, bốn người trước mắt sáng ngời, khóe miệng có thứ gì đó giống như nước miếng đang chảy ra.

 

“An Yên công chúa ngươi thật tàn nhẫn.” Phượng Khương Trần vừa nhìn liền hiểu được tình huống là gì.

 

Bị cưỡng bức ngay tại lễ hội hoa đào.

 

 

Bốn người này tuy rằng chịu ảnh hưởng của thuốc kích dục, nhưng lại không hoàn toàn mắt đi lý trí, vừa nghe thấy tiếng hô của cung nữ, bốn người ngay lập tức nhảy vọt ra.

 

Khốn nạn!

 

Phượng Khương Trần nhanh chóng chạy về phía cửa.

 

Nàng biết rằng miễn là ra được khỏi cánh cửa của viện này thì nàng sẽ được an toàn.

 

Nơi này tuy rằng cũng là hoàng gia biệt viện, nhưng cũng không phải là nơi mà An Yên công chúa có thể một tay che trời. Chuyện lần này An Yên công chúa làm cũng thật quá đáng rồi, nhưng nàng tuyệt đối không dám đề cho đám người này xuất hiện ở trước mắt mọi người.

 

Cũng cùng lúc này, trong đầu Phượng Khương Trần hiện lên một khả năng, đó chính là: Nha hoàn tên Uyễn Tâm kia, nàng ấy cũng chính là bị người ta cường bạo đến chết, lẽ nào cũng là chỉ thị của An Yên công? Ngày đại hôn của nàng ngày đó nàng tỉnh lại ở khu vực ngoại thành, chẳng lẽ cũng là thủ đoạn của An Yên công chúa này?

 

Nếu như đúng là như vậy, nàng chỉ nói, người hoàng gia thật bỉ ổi, một tiểu cô nương đi xuất giá vậy mà lại có thể giở thủ đoạn hạ lưu này sao?

 

Cuối cùng, Phượng Khương Trần cũng chạy được đến cửa, nhưng…

 

Chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu, Phượng Khương Trần không những không hè thất vọng mà ngược lại còn tự bình tĩnh trở lại.

 

Chạy tới đây để phá cửa, chính là một hành vi rất ngu ngốc của bản thân, nếu như người ta đã đóng cửa lại thì làm sao có thể không khóa lại, để cho ngươi vừa đụng một cái liền mở ra ngay, thật sự là quay một vở kịch cầu huyết đây mà.

 

Phượng Khương Trần không hề ngốc nghếch đi ra vỗ cửa, la hét những lời như “mở cửa”, mà xoay người lại, dựa lưng dán sát vào cửa, trực tiếp đối diện với bốn tên đại hán đang đuổi đến đây.

 

Phượng tiểu thư, đừng có làm những hành động chống cự vô ích nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời của bọn ta, như vậy ngươi cũng có thể hưởng thụ một chút không phải phải sao, chúng ta cũng không hề cần cái mạng của ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play