Chương 1515

Cửu Hoàng thúc từ bên ngoài đi đến không nhanh không chậm, không kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng thượng mà tự mình bước vào. Ngoại trừ thay đổi người ở trong nhà lao, đại lao Tông Nhân phủ cũng không có gì khác biệt. Bên người Hoàng thượng không hề có một tên hộ vệ nào, im ắng giống như hằng ngày Cửu Hoàng thúc ở đây.

Cảnh tượng đặc biệt này cũng chỉ có duy nhất ở nhà lao của hoàng tộc mới trông thấy. Hoàng thượng cũng không giống Hoàng thượng, phạm nhân cũng không phải phạm nhân. Hoàng thượng lại ngồi trong tù lao, kẻ đáng lẽ ở trong tù lao lại từ bên ngoài đi vào.

“Hoàng huynh!” Cửu Hoàng thúc không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cũng chẳng có chút gì lo sợ, lặng yên đứng trước mặt Hoàng thượng giống như chưa từng vượt ngục hay xấu hổ sau khi bị tóm.

So với sự bình tĩnh của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần thì hoàn toàn khác. Nhìn xem người ta bình tĩnh đến nhường nào kìa.

“Về rồi à.” Hoàng thượng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, ánh mắt dịu dàng, động tác, giọng điệu trông giống như một trưởng bối tốt bụng, không hề có vẻ tức giận.

Hai người đều hiểu, đây chẳng qua là sự yên bình trước cơn bão mà thôi. Nếu Hoàng thượng thực sự không tức giận, sẽ không xuất cung vào ngày tuyết rơi nặng hạt nhất, chờ ròng rã một đêm ở Tông Nhân phủ.

Hoàng thượng nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cửu Hoàng thúc bình tĩnh đứng ở đó, không trả lời cũng không cúi đầu, đối mặt với Hoàng thượng, trong mắt hoàn toàn không có chút nào là kính trọng trưởng bối.

Hoàng thượng cũng không lấy làm giận dữ, nếu Cửu Hoàng thúc thật sự sợ hãi quỳ trước ông ta mới làm ông ta thật sự nghi ngờ người đó là giả hay là thật. Hoàng thượng chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi.”

Cửu Hoàng thúc cũng không khách sáo, vén áo choàng lên rồi ngồi xuống, không đợi Hoàng thượng mời đã tự cầm lấy ấm trà, rót cho mình một ly.

Hắn bôn ba ở bên ngoài cả đêm, thậm chí ở chỗ Phượng Khương Trần đến một chén trà cũng không được uống, có thể thấy Phượng Khương Trần không hiểu đạo lý tiếp khách.

Đúng là Cửu Hoàng thúc rất khát, nhưng động tác uống trà của hắn lại vô cùng nho nhã, chậm rãi hớp từng hớp nhỏ, hoàn toàn không cho rằng việc để Hoàng thượng đợi hắn là có gì sai.

Hoàng thượng cũng không nóng lòng, đợi khi chén trà của Cửu Hoàng thúc vơi đi mới lên tiếng: “Cửu đệ, ngươi còn thiếu trẫm một lời giải thích.”

Đúng vậy, một lời giải thích, giải thích cho việc tẩu thoát khỏi Tông Nhân phủ cả một đêm, giải thích cho việc để đích thân Hoàng huynh của hắn phải xuất cung, một lời giải thích để Hoàng huynh của hắn có lý do không xử tội vị Cửu đệ này.

Hoàng đế tin tưởng, Cửu đệ có gan trốn ra khỏi Tông Nhân phủ thì cũng có lý do rõ ràng, nên ông ta cũng không dẫn thị vệ qua đây mà chỉ một thân một mình ngồi chờ Cửu đệ.

Hai huynh đệ đấu đá nhiều năm như vậy nên vẫn hiểu chút chuyện nhỏ nhặt này.

“Mấy người đó vẫn còn sống.” Cửu Hoàng thúc đặt chén trà xuống, đắc ý nói.

Ý tứ của câu này là: Thần đệ không giết những người Hoàng thượng phái tới. Nếu thần đệ muốn giết thì đêm nay Hoàng thượng đã không phải tới đây. Nếu không phải thần đệ cố ý để tin tức truyền ra, tối nay Hoàng thượng cũng sẽ không từ hoàng cung chạy tới.

Hoàng thượng muốn thần đệ giải thích cái gì? Thần đệ đã nói, thần đệ muốn rời khỏi đại lao. Hơn nữa đây không phải là ý của Hoàng thượng sao? Hoàng thượng cho người truyền tin tức cho thần đệ, nói Phượng Khương Trần sống khổ sở, không phải để kích thích thần đệ rời khỏi đại lao đi Phượng phủ sao?

Đôi mắt của Cửu Hoàng thúc như nước, không hề để ý đến sự tức giận và uy nghiêm phát ra từ người Hoàng thượng.

Hắn đã quen với điều đó, có mấy khi Hoàng huynh nhìn thấy hắn mà có thể bình tĩnh được đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play