Chương 1423

“Vậy tốt quá! Phượng cô nương, ngươi mau lên xe ngựa đi, bên ngoài lạnh lắm đấy!” Tô Nhu hệt như một cô gái nhỏ, vội vã nhích ra chừa cho Phượng Khương Trần một vị trí, vẻ mặt vui vẻ.

Phượng Khương Trần vừa ngồi xuống xe, Tô Nhu đã đưa một cái lò ấm tới: “Phượng cô nương, ngươi làm ấm tay đi!”

Trong lò ấm tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, Phượng Khương Trần vô cảm với mùi hương, nhưng… vì Cửu Hoàng thúc mẫn cảm với mùi hoa, nàng cũng không thích trên người bản thân bị cái mùi này dính vào.

“Cảm ơn.” Phượng Khương Trần nhận lấy, nhưng cũng không ôm vào tay, mà chỉ đặt ở bên cạnh.

Nữ nhân Tô gia cũng không đơn giản. Tô Quán có thể khiếp Dạ Diệp si mê đến đầu óc choáng váng như vậy, Tô Nhu này còn giỏi hơn cả Tô Quán!

Tô Nhu thấy Phượng Khương Trần không dùng lò ấm của mình, trong mắt hiện lên một mạt bị thương, vội vã cúi đầu, hệt như không muốn để Phượng Khương Trần nhìn thấy vậy, nhưng cố tình là Phượng Khương Trần đã thấy được.

Phái hành động! Phượng Khương Trần khen thầm.

Nàng ta ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã tươi cười như trước, hệt như có để ý đến chuyện lò ấm, Tô Nhu vội vã lấy một cái khăn ấm ra khỏ góc: “Nếu Phượng cô nương không thích dùng lò ấm, vậy lau lau tay đi!”

Khăn tay trắng nõn, tản ra nhiệt khí. Tô Nhu đưa nó đến trước mặt Phượng Khương Trần bằng hai tay, bộ dạng vô cùng chân thành.

“Tô cô nương có lòng.” Cô nương Tô gia người sau càng hơn ngươi trước, nàng thật sự muốn nhìn thấy một Tô Nhu tiểu thư thế này, thì sẽ thi triển ra động tác võ thuật đẹp mắt gì.

Lúc này Phượng Khương Trần cũng không từ chối, lau qua loa một chút.

Thật ra, cũng hơn mười ngày rồi nàng không hề thay y phục, dù gì cũng đang là mùa đông, đủ để khó chịu, thậm chí nàng còn có thể ngửi được mùi hôi nhàn nhạt trên người mình, vậy mà vị Tô Nhu tiểu thư này lại hoàn toàn không có ý gì, đúng là kỳ lạ thật!

“Đừng khách sáo, dù là chưa từng nhìn thấy Phượng cô nương, ta cũng đã rất sùng bái ngươi rồi. Hôm nay được gặp ngươi, ta lại càng thích hơn!” Vẻ mặt Tô Nhu rực rỡ, rồi trong phút chốc, tiểu nữ nhân dịu dàng trở nên họat bát, ríu ra ríu rít nói lại những tích chuyện anh dũng của Phượng Khương Trần như một con chim sơn ca. Ở trong mắt Tô Nhu, Phượng Khương Trần đã trở thành nữ kim cương vô địch, không có gì có thể làm khó nàng.

Nhất là chuyện Phượng Khương Trần cứu Dạ Diệp, khi Tô Nhu nhắc tới chuyện này, hai mắt cũng tỏa ánh sáng: “Phượng cô nương, ta cũng thích nghiên cứu y thuật, đáng tiếc ta không được lợi hại như ngươi vậy, bây giờ ta cũng chỉ có thể băng bó giúp cho một ít động vật nhỏ mà thôi!”

“Thì ra Tô cô nương còn biết y thuật nữa, khuê các nữ tử học y thật sự khó tìm!” Phượng Khương Trần phát hiện ra sự nhẫn nại của mình thật sự không phải tốt bindh thường, vậy mà vẫn tiếp tục ngồi nghe với khuôn mặt cười, không hề có chút không kiên nhẫn nào.

“Phượng cô nương, ngươi cũng đừng giễu cợt ta , ta chỉ là tùy tiện xem y thư thôi, chỉ biết một ít da lông, căn bản không thể xưng là y thuật được!” Tô Nhu cúi đầu đầy xấu hổ.

“Tô cô nương có lòng học hỏi, ngày sau chắc chắn có điều thành tựu.” Phượng Khương Trần nói với vẻ khích lệ.

“Thật như vậy sao?” Tô Nhu nghe xong, vội vã ngẩng lên, hai mắt nhìn thẳng Phượng Khương Trần. Không biết từ khi nào, đôi con ngươi đen bóng đã trở nên xanh biếc!

Đôi mắt xanh hệt như ngọc bích vậy, lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị, hệt như cái hồ sâu có thể hút linh hồn người ta vào đó vậy. Phượng Khương Trần không hề bố trí phòng vệ, đối mặt với một đôi con ngươi như thế, hai mắt lập tức mất đi tiêu cự.

Người có khả năng thôi miên bẩm sinh!

Mẹ kiếp, không xong rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play