Phượng Khương Trần khởi động túi trí năng chữa bệnh, luc lọi một lát, cuối cùng cũng tìm được trang bị để chuẩn bị vượt ngục.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Sau khi xác định không có ai đang nhìn mình trong bóng tối, Phượng Khương Trần đeo bao tay vào, cầm công cụ lên, bắt đầu đục lên mặt tường đầy kiêu ngạo.
Nàng thà làm tội phạm truy nã, cũng không muốn phải chết già trong thiên lao cả đời.

Cho dù không dùng được cũng chẳng sao, nàng để phòng ngừa trong tương lai!
Sau khi nhận được tin tức Phượng Khương Trần đã bị nhốt vào thiên lao, Đông Lăng Tử Lãng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn thật sự sợ Phượng Khương Trần lại có chuẩn bị gì sau lưng để nàng có thể đào thoát, cũng may chuyện được tiến hành đến bây giờ cũng đủ thuận lợi.
Đông Lăng Tử Lãng sửa sang lại y bào, bắt đầu phấn chấn đi ra ngoài: “Chuẩn bị kiệu, bổn vương muốn đến đại lao của Tông Nhân phủ.” Tin tức tốt như vậy, hắn là người làm cháu, tất nhiên phải đi nói cho Cửu Hoàng thúc biết đầu tiên.
Tương tự, nếu có ai đó không muốn để cho Cửu Hoàng thúc biết tin tức này, thì phải là Thái tử.
Thái tử sợ sau khi Cửu Hoàng thúc biết Phượng Khương Trần bị bỏ tù, Cửu Hoàng thúc sẽ thỏa hiệp vô điều kiện.

Vậy nên, khi hắn nhận được tin Đông Lăng Tử Lãng đến đại lao của Tông Nhân phủ thăm Cửu Hoàng thúc, Thái tử lập tức cho người chạy đến đại lao của Tông Nhân phủ, chuẩn bị ngăn cản Đông Lăng Tử Lãng.
Tiếc thay, Thái tử đã chậm một bước, người này vội vã đuổi tời thì vừa hay nhìn thấy Đông Lăng Tử Lãng đang bảo lao đầu mở cửa nhà tù ra.
“Thất đệ.” Thái tử lên tiếng, Đông Lăng Tử Lãng nể tình quay đầu lại, làm một cái lễ với Thái tử: “Tham kiến Thái tử, Thái tử cũng đến thăm Cửu Hoàng thúc sao? Trùng hợp quá!” Nói xong, hắn cũng không đợi Thái tử, lập tức đi vào trong phòng giam.
Thái tử ở đây, hắn vẫn đi lướt qua trước mặt Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng thật sự là không đưa Thái tử vào trong mắt, không hề cho Thái tử một thể diện làm quân nào.
Trong mắt Thái tử hiện lên một hồi ức giận.

Sau khi há miệng thở dốc, cuối cùng hắn không nói gì cả.

Hoàng hậu ra ngoài rồi, Hoàng thượng sủng ái Đông Lăng Tử Lãng nhiều hơn, trái lại lạnh nhạt với hắn như kẻ thù.
Thái tử áp chế lửa giận, cũng đi vào trong.
Cũng đều là ngồi tù, nhưng đãi ngộ của Cửu Hoàng thúc tốt hơn Phượng Khương Trần rất nhiều: Nhà tù của Cửu Hoàng thúc không chỉ được thông gió không khí, ánh sáng đầy đủ, mà còn có giường có chăn, thậm chí bàn uống trà cũng được trang bị đầy đủ hết.
Đã mấy ngày rồi Cửu Hoàng thúc không thay quần áo, vậy mà lúc này y phục hắn vẫn sạch sẽ như mới, ngay cả một chút bụi cũng không có.

Lúc đến gần, người ta còn có thể ngửi thấy mùi hương trúc thản nhiên quanh quẩn trên người hắn.

Cửu Hoàng thúc đang cầm trong tay một quyển sách, thấy Đông Lăng Tử Lãng và Thái tử đến, hắn cũng không quan tâm chút nào.
“Hoàng thúc.”
“Cửu Hoàng thúc.”
Một câu trước là cung kính, một câu sau lại chỉ là đối phó.

“Ừ, ngồi đi.” Cho dù là tù nhân, khí thế toàn thân Cửu Hoàng thúc cũng không hề giảm đi nửa phần.

Đối mặt với sự hữu lễ của Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng, hắn thản nhiên nhận lấy, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
“Đa tạ (Cửu) Hoàng thúc.” Huynh đệ vẫn là huynh đệ, Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng trăm miệng một lời, cùng nhau.

Hai người liếc mắt nhìn rồi lại cùng ngồi xuống, sự bất mãn của Thái tử càng sâu hơn.
Mi mắt Cửu Hoàng thúc khẽ nâng lên.

Khi thấy một màn như vậy, hắn chỉ cười lạnh.
Hoàng thượng không giáo dưỡng tốt Thái tử, vậy nên đường đường là một Thái tử lại không hề phóng khoáng, ham tranh chấp cái thứ khí phách vô dụng đó với huynh đệ mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play