Vân Tiêu mất nết! Khó khăn lắm mới có dịp muốn tìm hắn, rồi người đâu, người đâu, sao còn chưa tới nữa? Còn không tới nàng sẽ bật khóc thật đấy! Bây giờ Trấn Quốc công bị đập ngu đầu, não óc không minh mẫn, đợi sau khi ông ta tỉnh táo rồi, không chừng sẽ khó mà chơi lại!
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng có già mồm cãi láo! Ngươi thật sự không xem Trấn Quốc công phủ ta ra cái gì cả!” Mặt Trấn Quốc công lại càng đỏ hơn.

Ai chẳng biết gần đây Trấn Quốc công phủ liên tục phạm tội, bị tìm được vô số bạc ở khắp nơi, bây giờ đang rất bần cùng, nào mà còn bạc để mang ra “sỉ nhục” Phượng Khương Trần?
“Ồ!” Phượng Khương Trần bừng tỉnh, bộ dáng ta hiểu ý ngươi rồi: “Thì ra là Quốc Công gia còn ngại ít quá, không xứng với danh hào Quốc công phủ.

Cũng phải, Quốc công gia ngài thân kiều thịt quý, cú va chạm này không trầy da, không đổ máu thì cũng phải dùng nhân sâm, huyết yến để bồi bổ thật tốt mới được.

Hạ Vân, lại mang bạc ra đây, tránh để Quốc công gia bảo ta là “sỉ nhục” ngài ấy!”
Hạ Vân rất phối hợp, lấy ra một xấp ngân phiếu một nghìn hai đưa cho Phượng Khương Trần: “Cô nương.”
May mắn là hôn nay cần đến Phượng phủ, trước khi ra cửa Phượng Khương Trần đã cố ý nhắc nhở mang nhiều bạc một chút, để sau khi ghé xem Phượng phủ xong thì họ muốn đi mua mấy thứ trên đường, bổ sung vào những đồ vật mà Phượng phủ thiếu.
Làm thế này, một là tiêu tiền giải sầu, đồng thời cũng là để cho người khác xem, khiến bọn họ cũng không nôn nóng chờ xem Cửu Hoàng thúc nữa.

Phượng Khương Trần nàng đây còn chưa sốt ruột, bọn họ gấp gáp gì chứ? Cửu Hoàng thúc thì có chuyện gì được, chẳng thấy nàng vẫn đang thảnh thơi lắm hay sao?
“Quốc công gia, lại thêm một nghìn hai nữa có đủ không?” Vẻ mặt Phượng Khương Trần không thay đổi, trực tiếp để cho Hạ Vân đưa bạc ra.
Đùa đấy à, đã làm phá sản nữ rồi thì tất nhiên phải có khí chất một chút, vì sao bản thân phải động thủ, hạ nhân ở sau lưng là có công dụng.

Nếu chuyện gì cũng phải đích thân ra tay, vậy mất mặt quá rồi!
“Phượng Khương Trần, ngươi!” Khuôn mặt của Trấn Quốc công trở thành màu đỏ tím, dáng vẻ là giận dữ đến sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nếu là bình thường, Trấn Quốc công tuyệt đối sẽ không dễ bị chọc giận như vậy, nhưng hôm nay tâm thần ông ta bất an, sợ bị Hoàng thượng ghét bỏ, lại gặp phải ả khắc tinh Phượng Khương Trần này, khó tránh được việc không thể khống chế.
Phượng Khương Trần không hề cho Trấn Quốc công có cơ hội nói chuyện, cất cao giọng lên, áp chế giọng nói của Trấn Quốc công: “Còn chưa đủ sao? Một ngàn một trăm hai cũng không đủ cho Quốc công gia xem bệnh? Vậy… Hạ Vân, tiếp tục thêm, thêm đến khi nào Quốc công gia hài lòng mới thôi!”
Không phải là tiêu tiền như nước thôi sao, có thể đắp nặn Trấn Quốc công thành một con người đòi tiền không muốn sống, tổn thất một chút bạc, nàng cũng vui vẻ.
Không phải Tô Nhu đến đây rồi sao, tỷ thí giữa nàng và Tô gia sẽ chấm dứt.

Dù sao bất kể là nàng thắng hay thua, thì là một trong những nhà cái, các nàng cũng sẽ thu vào được một khoảng xa xỉ.
Trấn Quốc công tức giận đến mức môi run run, đưa tay chỉ vào Phượng Khương Trần, nửa ngày lại chỉ nói mấy chữ: “Ngươi… ngươi!”
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên nhìn trời, làm bộ như không thấy, tiếp tục lớn giọng nói: “Ba nghìn hai vẫn chưa đủ sao? Quả nhân là Quốc công gia thân kiều thịt quý.

Hạ Vân, không nghe thấy lời của bổn tiểu thư sao? Tiếp tục thêm, mãi đến khi nào Quốc công gia hài lòng mới thôi!”
Hừ, chỉ mới nhiêu này đã ngã ngựa, vậy cũng quá không có khí độ! Phượng Khương Trần nhàn nhã xoay ngón tay, khí định thần nhàn, hệt như những người đang đứng xem vậy, nhìn Trấn Quốc công như người ở trên cao, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc trào phúng.
Từ chuyện xưa này, chúng ta đã rút ra được một bài học, rằng nếu không có một cơ thể khỏe mạnh, vậy nhất định phải mang theo thêm nhiều người ra cửa.

Có như vậy, thì dù có động phải người nào, cũng có thể bảo hạ nhân ra hỗ trợ.

Bằng không, họ sẽ giống như Trấn Quốc công vậy, câm điếc ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói thành lời!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play