Những người quấy rối càng lúc càng nhiều, nhưng Vương Cẩm Lăng lại không tức giận, hắn vỗ tay, một đại phu của Vương gia đi vào từ cửa bên: “Gia chủ!”

“Cẩn thận xem bệnh cho Thiện trưởng lão, đừng có để lại mầm bệnh gì.”

Đợi sau khi đại phu chẩn đoán bệnh cho Thiện trưởng lão thì Vương Cẩm Lăng mới thô bạo nói một câu: “Câm miệng!”

Nhưng những người có mặt ở đó giống như không nghe thấy vậy, ai đang làm ầm ĩ như nào thì vẫn tiếp tục làm, Vương Cẩm Lăng ném tách trà trong tay xuống đất.

“Xoảng” một tiếng, tách trà nát vụn dưới đất khiến mọi người sợ hãi đến nỗi không dám lên tiếng, nhìn thấy những mảnh vụn rơi khắp sàn thì mọi người chỉ lo sợ Vương Cẩm Lăng sẽ tức giận. Họ ngẩng đầu nhìn thấy Vương Cẩm Lăng vẫn đang nở nụ cười mới thở phào nhẹ nhõm, họ biết tính tình của Vương Cẩm Lăng rất tốt, thái độ đúng mực, gần như chưa từng tức giận. Họ đang chuẩn bị mở miệng răn dạy Vương Cẩm Lăng thì nào ngờ Vương Cẩm Lăng lại bóp chặt lấy mạch của họ.

“Những người mượn cớ gây chuyện đều sẽ bị đuổi ra khỏi Vương gia theo quy định của dòng họ. Ta cho các người một cơ hội, ta đếm đến ba, trong ba tiếng đếm các người vẫn không ngồi về đúng chỗ cũ thì ta sẽ mở từ đường, đuổi từng người một từ trên xuống dưới ra khỏi Vương gia. Dù sao hoàng thượng đã hạ chỉ, dòng dõi nhà lính và sĩ tử nghèo đều có thể tham gia khoa khảo, cho dù các ngươi không phải là người của Vương gia, sau này vẫn có thể trở thành quan, ta cũng xem như không phụ lòng với tổ tiên Vương gia.”

Chuyện này khiến những người đang gây chuyện phải nhìn nhau với khuôn mặt lúng túng và bất an. Nếu lúc này họ ngồi xuống thì chẳng phải chứng tỏ họ sợ Vương Cẩm Lăng, sau này làm chuyện gì cũng phải nghe theo Vương Cẩm Lăng sao?

Hai vị Nhân và Trí trưởng lão vội nháy mắt với những người đang đứng ở cửa. Pháp luật không thể thực thi khi nhiều người cùng phạm tội, ông ta không tin Vương Cẩm Lăng dám đuổi mười mấy người trong dòng họ ra khỏi Vương gia.

Có hai vị trưởng lão chống lưng nên những người gây chuyện càng có thêm sức mạnh, họ vẫn đứng bất động ở cửa. Vương Cẩm Lăng cũng không nói nhiều, nhìn chằm chằm bảy người đứng ở cửa, hắn bắt đầu mở miệng đếm:



“Một.”

Không một ai cử động.

“Hai.”

Có vài người không cùng phe với Nhân trưởng lão và Trí trưởng lão đang nhìn xung quanh.

“Ba.”

Khi Vương Cẩm Lăng đếm đến ba, có bốn người đã vứt bỏ áp lực và khinh thường của những người ở sau lưng xuống mà quay về vị trí cũ và tạ lỗi với Vương Cẩm Lăng: “Gia chủ, đầu óc mấy người chúng tôi bị mơ màng, kính xin gia chủ lượng thứ.”

“Chỉ là chuyện nhỏ. Xin mời Thất bá, Thập lục bá, Tam thập thất thúc, Tứ thập nhị thúc ngồi.” Vương Cẩm Lăng phẩy tay một cái, rộng lượng không tính toán với mấy người. Bốn người vừa ngồi xuống thì Vương Cẩm Lăng lại bắt đầu nói: “Các vị thúc bá, hoàng thượng chuẩn bị mở khoa thi, con cháu Vương gia ta bất kể gần xa đều có cơ hội tham gia. Cẩm Lăng bất tài, trước đây khi còn du học chỉ kết giao với người cung Tắc Hạ Học. Nếu trong nhà các vị thúc bá thấy mấy đứa nhỏ phù hợp thì có thể nói với Cẩm Lăng, chỉ cần Cẩm Lăng viết một phong thư thì cung Tắc Hạ Học sẽ nể mặt Cẩm Lăng và không làm khó con cháu Vương gia ta.”

Đúng là vừa đánh vừa xoa, trị những người cứng đầu trước thì những người còn lại cũng dễ đối phó hơn, cứ mạnh mẽ quá cũng chỉ khiến người ta bị bức ép tới mức tạo phản.

Dù là dòng dõi nhà lính hay sĩ tử nghèo, nếu muốn nổi bật hơn người thì phải đọc sách. Cung Tắc Hạ Học là nơi mà học giả khắp thiên hạ đều mơ ước được vào, nhưng mỗi năm cung Tắc Hạ Học chỉ nhận một ngàn người, muốn vào cung Tắc Hạ Học chắc chắn là chọn một người trong vạn người. Câu nói này của Vương Cẩm Lăng đúng là “mở cửa sau” cho con cháu Vương gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play