Ngày Phượng Khương Trần vào thành, nàng còn cài trâm phượng
hoàng, nhưng theo lý thì chỉ có hoàng hậu mới được cài,
Phượng Khương Trần không có ý chỉ của Hoàng Thượng mà dám cài trâm phượng hoàng, phạm tội khi quân, xử chém.
Chu Ngự sử hiên ngang lẫm liệt nói xong hai chữ “hiên” liên
tiếp khiến các đại thần trong triều nghe thấy mà hú hồn. Ai
nấy cũng nhìn Chu Ngự sử bằng ánh mắt sợ hãi, ông ta không
muốn sống nữa hả? Nhưng họ lập tức hiểu ngay, không có sai bảo
của Hoàng Thượng thì Chu Ngự sử nào dám dâng sớ, rõ ràng là
Hoàng Thượng bất mãn Cửu Hoàng thúc, muốn bắt giam Cửu Hoàng
thúc đây mà.
Lần này Cửu Hoàng thúc đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Các vị đại thần đều liếc nhìn thoáng qua, hắn đứng ở vị trí đầu tiên, làm như không nghe thấy gì cả, bọn họ âm thầm bội
phục sự bình tĩnh của hắn, như vậy mà vẫn bình tĩnh được.
Sau khi đánh giá hết một lượt, các vị đại thần vội vã thu
hồi tầm mắt của mình lại, họ cũng không dám nhìn lên Hoàng
Thượng đang ở trên kia mà co lại thành một nhóm, nhìn chằm
chằm mũi giày không dám ngẩng đầu lên, họ sợ tên rơi đạn lạc
dính phải xui xẻo.
Hoàng Thượng hài lòng đập tay vào long ỷ, ông ta là Hoàng
Đế mà, ai mà dám chọc giận ông ta để rồi chịu trách phạt
chứ, vì vậy đại thần cả triều vẫn phải nhìn sắc mặt ông ta
mà làm việc.
“Cửu đệ, nói những suy nghĩ của đệ cho trẫm nghe xem nào?”
Hoàng Thượng ngồi trên cao nói giọng của một bậc thánh nhân.
Thì ra chủ ý của Hoàng Thượng là như vậy, đúng là tính hay thật, dù muốn giết hắn thì hắn cũng không dám nói nửa điều
không phải, chắc chắn hắn sẽ phạm tội khi quân.
Cửu Hoàng thúc vẫn lạnh mặt như trước, từ từ tiến lên một
bước đi ra khỏi hàng, chắp tay với Hoàng Thượng nói: “Thần đệ
không còn lời nào để nói, tấm lòng của thần đệ vẫn luôn trung trinh như trước đây, thần đệ tin Hoàng Thượng tự có định
đoạt.”
Ngày hôm qua thì nhất quyết là bổn vương, hôm nay lại trở về làm thần đệ, Hoàng Thượng cười lạnh trào phúng.
Cửu đệ à, mọi thứ đều quá trễ rồi.
Định đoạt? Haizzz…
Sự đùa cợt càng đậm hơn trong đôi mắt Hoàng Thượng, giọng
ông ta trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Cửu đệ, từ nhỏ bề trên
đã dạy trẫm và ngươi là huynh đệ, anh cả nói thì ngươi phải
nghe lời. Về tình về lý mà nói, trẫm là quân, ngươi là thần,
là thần thì phải nghe lệnh quân chứ nhỉ.
Cửu đệ ngươi lại hỗn láo với trẫm lần nữa, trước đây trẫm
là vì mặt mũi của ngươi, nể tình ngươi còn nhỏ tuổi, bao dung
cho ngươi hết lần này đến lần khác. Nhưng Cửu Hoàng đệ ngươi
lại được nước lấn tới, ngày hôm qua không chỉ hỗn láo với
trẫm mà còn uy hiếp trẫm, coi khinh bề trên, vô phép vô tắc
trẫm còn có thể tha, nhưng người trong thiên hạ sao có thể tha
cho ngươi được, Cửu đệ ngươi nói xem trẫm phải làm gì cho phải
với ngươi?”
Lời này của Hoàng Thượng trực tiếp dẫn Cửu Hoàng thúc đến tội tử hình, không có nửa bước đường sống để quay lại. Còn
về phần Phượng Khương Trần, nàng chẳng qua cũng chỉ là một
tiện nhân trong mắt Hoàng Thượng thôi, không có Cửu Hoàng thúc
làm chỗ dựa thì có làm được trò trống gì đâu.
Cửu Hoàng thúc lẳng lặng đứng đó, hắn và Hoàng Thượng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh như làn nước, còn trong mắt
Hoàng Thượng thì đây chính là sự thất bại.
Hoàng Thượng kìm nén sự vui vẻ trong lòng, ông ta giả bộ
khổ sở, nói một cách đau lòng: “Người đâu, bắt Cửu Hoàng thúc lại cho ta, giam vào đại lao Tông Nhân phủ, xử theo pháp luật.”
“Dạ!” Cấm quân chờ sẵn ngoài cửa lập tức đi vào trong điện, họ đi tới phía sau Cửu Hoàng thúc: “Cửu Hoàng thúc, mời!”
Hừ… Cửu Hoàng thúc cười gằn, hoàng huynh của hắn đúng là
mưu mô cẩn thận từng li từng tí, bây giờ hắn có nói ra thì
cũng chẳng ai tin Hoàng Thượng uy hiếp dời linh cữu của mẫu
thân hắn ra khỏi hoàng lăng. Ngày hôm qua hắn xúc động quá mà
bất cẩn rơi vào bẫy của Hoàng Thượng, khiến bây giờ hắn rơi
vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT