Phượng Khương Trần ngoan ngoãn như chú mèo con, nàng dụi đầu vào lòng bàn tay của Cửu Hoàng thúc rồi lấy lòng: “Từ trong thành Dịch Thủy đi ra không có ngựa, chỉ có thể đi bộ mà thôi, ta đi mấy ngày đường khiến lòng bàn chân phồng rộp cả lên.

Đau lắm đó, mỗi bước đi đều giống như đang đi trên một con dao bén, còn giọng nói của ta, lúc đi tìm người không có một ai giúp đỡ nên ta phải một mình la hét ở trong khe núi, có điều ta đã nghỉ ngơi bốn năm ngày ở trong khe núi nên đã đỡ nhiều rồi.

” Nàng thật sự đã nói thẳng hết ra và cầu xin sự khích lệ.

Phượng Khương Trần lặng lẽ nhìn Cửu Hoàng thúc, nhận ra ánh mắt dịu dàng của Cửu Hoàng thúc, trong lòng càng chắc chắn dù Cửu Hoàng thúc có tức giận đến mấy cũng vẫn rất hài lòng với thái độ thẳng thắn của nàng.

Rất tốt, Phượng Khương Trần nàng được lắm, nàng vì Vương Cẩm Lăng lại dày vò bản thân mình, đúng là có bản lĩnh.

Cửu Hoàng thúc lẩm bẩm, sau khi hắn chắc chắn có thể che giấu đi nỗi tức giận mới hỏi một vấn đề hắn quan tâm nhất ngoại trừ vết thương trên người Phượng Khương Trần.

“Nàng và Vương Cẩm Lăng ở năm ngày dưới khe núi, chỉ có hai người thôi sao? Hai người tiếp xúc như thế nào? Thời tiết cuối thu rất lạnh lẽo, nàng có bị cảm lạnh không?” Cửu Hoàng thúc tin tưởng Phượng Khương Trần, nhưng… Hắn không tin tưởng Vương Cẩm Lăng, cho dù Vương Cẩm Lăng là quân tử, nhưng làm sao y không nắm bắt cơ hội ở trước mắt được.

Đừng nghĩ rằng Vương Cẩm Lăng giỏi làm ra vẻ, chút bản lĩnh đó của hắn cũng chỉ có Phượng Khương Trần mới tin, Vương Cẩm Lăng xem nàng như tri kỷ nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì về nàng.

Hứ, với bộ dạng đó của Vương Cẩm Lăng trước mặt hắn còn chưa đủ, Vương Cẩm Lăng tốt nhất là nên cẩn thận một chút, chọc tức hắn thì hắn sẽ cho đóng gói rồi giao đến tận tay đại tiểu thư Cung Huyền Tiêu.

Những lời nói này của Cửu Hoàng thúc hoàn toàn là đang thể hiện sự quan tâm lo lắng, không có bực tức và nghi ngờ, ít nhất Phượng Khương Trần không nghe ra điểm nào bất thường, hơn nữa Phượng Khương Trần nghĩ rằng có những chuyện có thể che giấu được, có những chuyện thì không, ví dụ như chuyện nàng và Vương Cẩm Lăng đã sưởi ấm cho nhau và ôm nhau ngủ ở trong khe núi thì không thể giấu được Cửu Hoàng thúc.

Phượng Khương Trần vốn định đợi lúc tâm trạng của Cửu Hoàng thúc tốt lên thì tìm cơ hội kể chuyện này cho hắn nghe, nàng đích thân nói với Cửu Hoàng thúc còn tốt hơn là sau này hắn nghe người khác kể lại.

Không phải là nàng không tin tưởng Vương Cẩm Lăng, mà là nói chuyện này ra thì trong lòng nàng sẽ thấy thoải mái hơn, cứ giữ trong lòng lại giống như giữa nàng và Vương Cẩm Lăng có gì đó với nhau, dù sao thì tội danh của nàng đã đủ nhiều, thêm một chuyện này nữa cũng chẳng sao, nàng chủ động nhận sai, không chừng Cửu Hoàng thúc sẽ ít thấy ghét hơn.

Nàng nói thẳng ra còn tốt hơn là giấu giếm, nếu đổi lại là người khác thì người đàn ông có lẽ cũng không thể nào chập nhận được, nhưng Cửu Hoàng thúc thì không như vậy, nàng tin tưởng Cửu Hoàng thúc!
Phượng Khương Trần lại một lần nữa phát huy tinh thần đà điểu, nhắm mắt kể lại rất rõ toàn bộ chi tiết đã xảy ra tại khe núi, không che giấu, nhìn thấy Cửu Hoàng thúc không nổi giận ngắt lời của nàng, Phượng Khương Trần dè dặt thêm một câu tổng kết và thanh minh.

“Báo cáo Cửu Hoàng thúc đại nhân, tuy ta đã từng chăm lo cho cuộc sống thường ngày của Vương Cẩm Lăng, nhưng chỉ là đứng trên lập trường của đại nhân coi Cẩm Lăng là bệnh nhân, không có bất cứ mờ ám và tình cảm nào, hơn nữa ngài cũng biết, ta xem Cẩm Lăng như người bạn tri kỷ và là bạn tốt, trước giờ chưa từng suy nghĩ về vấn đề hắn ta là nam hay nữ.

Cũng giống với đạo lý như vậy, ta và Vương Cẩm Lăng ôm nhau ngủ cũng là có nguyên nhân cả, lúc đó chỉ có một cái giường, ta không muốn nhiễm lạnh rồi sinh bệnh, ngoài chuyện đó ra không có suy nghĩ và động cơ khác.

Ồ, đúng rồi, lúc đó ta mặc đồ rất kín, ngay cả bàn tay cũng không lộ ra ngoài, ta bảo đảm với Cửu Hoàng thúc, ta hoàn toàn không làm gì có lỗi với Cửu Hoàng thúc, thể xác và tinh thần mãi mãi chỉ thuộc về một mình Cửu Hoàng thúc.

Trên đây là toàn bộ những chuyện đã trải qua, xin Cửu Hoàng thúc có thể hiểu và tha thứ cho ta một lần, một lần nữa ta xin hứa với Cửu Hoàng thúc, đây nhất định là lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa.


Dứt lời, Phượng Khương Trần ra vẻ đanh đá, duỗi thẳng hai chân, nhắm mắt, đôi tay tiếp tục che mặt lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play