“Ngươi không có nghe lầm, ta chính là nói không được cử động, nếu tiến thêm một bước, ta sẽ thổi bay đầu của ngươi, nếu không tin ngươi có thể thử xem, ta có làm được không.”
Cạch một tiếng, Phượng Khương Trần lên đạn, trên mặt hiện lên nụ cười nguy hiểm, vết máu trên miệng cô mơ hồ có mùi vị của một kẻ khát máu.
Ba mươi sáu Thiên Cương và Huyên Phi đã nhìn thấy vũ khí của Phượng Khương Trần lợi hại thế nào, do dự một lúc không dám bước tới trước, bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này Huyên Phi mới phát hiện ra dáng vẻ của Phượng Khương Trần lại giống nàng ta như vậy.

“Ngươi là ai? Sao lại giống ta như vậy?” Huyên Phi ngữ khí bén nhọn, trợn tròn mắt, dường như nàng ta không thể tiếp nhận được sự thật này.
“Phượng Khương Trần, con gái của Đông lăng Trung Nghĩa Hầu.

Còn có Huyên Phi cô nương, đừng nói chuyện lung tung được không, cái gì kêu ta giống ngươi, phải là ngươi sinh ra giống ta mới đúng, mà cô nương không xứng với khuôn mặt này.” Phượng Khương Trần đáp lại, khi nàng biết rằng Huyên Phi giống mình đã rất khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy nàng ta, nàng mới nhận ra rằng Vương Cẩm Lăng không hề phóng đại.

Nhìn thấy Huyên Phi liền cảm thấy giống như bản thân bị ép nuốt phải một con ruồi, buồn nôn vô cùng.
Chỉ cần Huyên Phi thay đổi cách ăn mặc nàng ta sẽ giống mình ít nhất chín phần.
Theo quan điểm di truyền sinh học, Huyên Phi hẳn là có liên quan gì đó với nàng, mà Phượng Khương Trần thực sự không thích mối quan hệ này.
Huyên Phi lớn lên như vậy cũng chưa bao giờ bị người khác giáo huấn qua như thế bao giờ, nàng ta đỏ mặt tía tai: “Nói bậy, nói bậy, làm sao ta lại giống ngươi, rõ ràng là ngươi giống ta, cái nữ nhân không biết xấu hổ này.

Hừ.

..

Xú nữ nhân, đừng tưởng rằng nhìn có chút giống nhau, ta liền buông tha cho ngươi.”
Huyên Phi tự hào về ngoại hình và vẻ ngoài xinh đẹp vô song của mình, tự xưng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, lại không nghĩ rằng hôm nay gặp được một người có vẻ ngoài giống mình như thế, điều quan trọng nhất là cùng nữ nhân này so sánh, nàng ta tựa hồ không xinh đẹp trẻ trung bằng .
Nữ tử trước mặt này cả người bẩn thỉu, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ yêu kiều thướt tha, dịu dàng thành thục, thân thể của nàng có một nét quyến rũ trưởng thành mà một nữ nhân không có, lại có vẻ hồn nhiên thiên thành, khiến nàng ta nhìn thấy không khỏi cảm thán, ghen tị.
“Ngươi nghĩ là ta sợ người Cung Huyền Tiêu sao? các người có hùng mạnh cỡ nào đi nữa, cũng chỉ là một đám giang hồ ô hợp.

Ngươi cho rằng đến hoàng thành, phủ thành, Cung Huyền Tiêu còn có lá gan đánh đến cửa.

Đừng tưởng người giang hồ không dám làm gì các người, cho rằng hoàng thất lấy lễ đãi ngộ các người liền muốn làm gì thì làm.
Chẳng qua là các ngươi không có mạo phạm hoàng quyền, không ảnh hưởng đến việc thống trị của hoàng đế, không ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, hoàng đế cũng lười không thèm để ý tới các ngươi mà thôi, thật sự cho rằng cho ngươi ba phần nhan sắc liền muốn mở phường nhuộm.

Sự thương hại và đồng tình trong mắt Phượng Khương Trần lại càng nhiều hơn, làm cho một đại tiểu thư được cưng chiều như Huyên Phi chỗ nào chịu được sự khinh thường này, lập tức không quan tâm gì nữa ra lệnh: “Giết … Giết chết nàng ta ngay lập tức, không được để nàng chạy thoát, không.

… trước tiên đem mặt của nàng hủy đi cho ta, không cho phép có người giống ta được sống trên cõi đời này.”
Huyên Phi nghiến răng dùng sức siết chặt cây roi, móc câu trên roi đâm vào lòng bàn tay, máu chảy ròng ròng, nhưng nàng ta không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có hưng phấn và cuồng huyết.
Nếu không thể đắc tội ở trong hoàng thành thì để nữ nhân trước mặt không có cơ hội tiến vào trong đó.

Nhưng thật đáng tiếc khi lần này ba mươi sáu Thiên Cương không chịu nghe lệnh nàng ta nữa.
“Ngươi thật sự bị bệnh không nhẹ.” Phượng Khương Trần tức giận nhìn Huyên Phi một cái, đồng thời bí mật điều chỉnh hơi thở.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play