Chương 126

 

Dưới những ánh mắt trêu ghẹo của Tô Văn Thanh và Vương Thất, Phượng Khương Trần lại càng thêm buồn bực hơn, bị hai tên nam nhân đáng ghét kia chế giễu, Phượng Khương Trần kéo tấm chăn lên che kín mặt, lớn tiếng quát tháo: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tất cả các người đi ra ngoài hất cho ta..”

 

Ha ha ha…

 

Tiếng cười không hề kiêng nể gì cả của Vương Thất và Tô Văn Thanh truyền đến bên tai Phượng Khương Trần.

 

Căn bệnh này của Phượng Khương Trần bệnh này đến thì hung dữ mạnh mẽ nhưng đi cũng nhanh, chỉ qua ngày hôm sau thôi là nàng đã có thể xuống giường, buổi chiều tinh thần cũng phơi phới hơn, sắc mặt hồng hào, không còn chút thần sắc nào giống như vừa có bệnh.

 

Chu Hằng thấy vậy cứ tấm tắc vừa khen ngợi mà cũng vừa kinh ngạc, nói thẳng ra là năng lực hồi phục này của Phượng Khương Trần không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được.

 

Tất nhiên, không chỉ là khả năng hồi phục về mặt thể chất, mà còn có khả năng phục hồi về mặt tâm lý.

 

Hắn và Tô Văn Thanh vẫn luôn cho rằng, Phượng Khương Trần sẽ vì bị Lạc Vương điện hạ làm cho nhục nhã một phen, mất mặt ở hoàng thành nhất định sẽ tích tụ lại trong lòng mà buồn bực không vui.

 

Còn bọn họ thì hay rồi, cứ lần lượt đến khuyên bảo Phượng Khương Trần, bảo nàng đừng để những lời đó ở trong lòng, nhưng không ngờ…

 

Phượng Khương Trần bây giờ lại giống như là một người chưa từng xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh dậy vẫn có thể bình tĩnh thản nhiên tự nhắc đến việc mình quỳ gối ở cửa thành, bị bách tính ném rau vào người lúc trước.

 

Đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của đám người Chu Hằng, Phượng Khương Trần khẽ cười một tiếng, cũng không buồn giải thích, nhân sinh của nàng là thuộc về nàng, nàng cũng không cần ai phải vì nàng mà chịu trách nhiệm với nhân sinh của nàng.

 

Còn về phần thân thể? Chỉ có chính nàng mới tự hiểu được, mặc dù căn bệnh này của nàng tuy rằng là khôi phục rất nhanh, nhưng nguyên khí của nàng đã bị tổn thương, sau này nhất định phải cẩn thận điều dưỡng, nếu không sẽ để lại mầm bệnh.

 

Đáng tiếc là, nàng bị mắc căn bệnh phú quý cần được bồi dưỡng và nghỉ ngơi, nhưng lại không có mệnh phú quý, với tư cách là một bác sĩ, phải làm việc quá sức là chuyện bình thường, nói cho cùng thì dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng có thể chờ, chỉ có chữa bệnh cứu người là không thể chờ, không thể để cho bệnh nhân chờ.

 

Bây giờ bệnh tình đã tốt hơn rồi, Phượng Khương Trần không còn phải ru rú ở nhà suốt ngày nữa, mắt của Vương Cẩm Lăng có cần chữa trị nữa hay không, Phượng Khương Trần cũng không biết rõ ràng lắm, nhưng nàng biết hôm nay nàng nhất định phải đến Tạ phủ để thay thuốc cho Tạ nhị phu nhân.

 

Đồng thời nàng còn phải đến để thương lượng với Tạ nhị phu nhân về thời gian và địa điểm để thực hiện phẫu thuật.

 

Khai thông ống dẫn trứng, nói nghiêm trọng thì là nghiêm trọng, nhưng nói không nghiêm trọng thì chính là không là không nghiêm trọng, tỷ lệ thành công cũng chưa chắc đã là một trăm phần trăm, cũng không thể hoàn thành tất cả chỉ trong một lần, ngoài ra còn có điều kiện phẫu thuật và khả năng hồi phục sau phẫu thuật cũng rất quan trọng.

 

Điều này đòi hỏi một sự sắp xếp chu đáo cẩn thận, mà ở Đông Lăng của nàng thì lại không có năng lực này, thế nhưng Tạ nhị phu nhân thì có.

 

Thế nhưng méo mó có còn hơn không, Tạ gia nhị phòng ở Tạ gia không có quyền có thế nhưng cũng là sự tồn tại mà hiện tại nàng rất ngưỡng mộ, nàng nhất định phải mời Tạ nhị phu nhân đến để tiền đề an bài trước mọi thứ cho thật tốt, để tránh đến lúc đó chân tay lại lúng ta lúng túng.

 

Nhìn thấy Phượng Khương Trần xách hộp thuốc chuẩn bị đi ra ngoài, sắc mặt Chu Hãng biến đổi ngay lập tức, nghĩ xem không biết có thể mượn cớ như thế nào mới có thể giữ chân Phượng Khương Trần lại.

 

Chu Hằng nhanh trí động não, nhanh chóng ôm lấy vết thương ở trên ngực: “Xuýt xoa, đau quá.”

 

Vì để làm cho giống như thật, Chu Hằng dùng sức kéo cho vết thương rách ra, có thể ở trước mặt Phượng Khương Trần bày mưu tính kế cẩn thận, nhưng muốn giả vờ là đau vết thương thì tuyệt đối không được, miệng tuyệt đối không được, nhất định phải đưa ra chứng cứ chân thực.

 

Vết thương của Chu Hăng thật sự bị nứt ra, bốn ngày trước khi bế Phượng Khương Trần trở về từ cửa thành đã làm cho vết thương bị nứt ra, bây giờ lại như đang đổ thêm dầu vào lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play