Vết thương trên chân Vương Cẩm Lăng không có hai ba tháng thì không thể nào tốt lên được, bọn họ không thể vẫn luôn chôn chân tại hẻm núi được cần thiết phải rời đi, cho dù có túi trị liệu thông minh ở đây đi nữa thì bọn họ cũng không có cách nào có thể sinh sống ở trong hẻm núi này lâu dài, cái hẻm núi này quá ư là gạt người, nơi nơi đều là đá cục một chút đồ để ăn đều tìm không thấy.

Vương Cẩm Lăng tuy rằng rất luyến tiếc cuộc sống sinh hoạt chỉ có hai người là hắn cùng Khương Trần, nhưng hắn hiểu được rõ ràng bọn họ không thể cứ mãi ngốc ở chỗ này được, nếu hắn cứ ở mãi ở trong này không ra thì làm sao có thể tìm đám người kia tính sổ.
Nếu đã phải rời khỏi nơi này, Vương Cẩm Lăng liền nói rõ nguyên nhân vì sao hắn bị ép tới tình trạng này, cùng với khả năng sẽ gặp phải những nguy hiểm gì khi ra ngoài, đều phân tích hết cho Phượng Khương Trần nghe.

Khi Vương Cẩm Lăng ở Thanh Thủy trấn đã gặp một nữ tử áo tím, lúc ấy vị nữ tử áo tím kia đang bị một đám đại hán đuổi giết, nếu là lúc bình thường gặp tình huống như vậy hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, Vương Cẩm Lăng tuy được mệnh danh là công tử ôn nhuận như ngọc, quân tử đoan chính, nhưng lại không phải cái hạng người lương thiện gì, càng không phải loại người không hỏi rõ nguyên do đã nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân, trừ bạo giúp người yếu đuối, chỉ là…… Nữ tử áo tím lại tới ăn vạ hắn, không biết cô nương kia làm cách nào có thể lướt qua mấy lớp hộ vệ mà vọt tới bên người hắn, rồi quay qua đối mặt với đám đại hán kia nói Vương Cẩm Lăng là phu quân của nàng.

Đối với loại nữ tử không có tự trọng như vậy Vương Cẩm Lăng từ trước đến nay không có hảo cảm, lập tức liền đẩy người ra, lại phát hiện nữ tử áo tím kia lớn lên cùng Phượng Khương Trần có bảy phần giống nhau, nghĩ tình đối phương có bảy phần giống Phượng Khương Trần, hơn nữa nữ tử áo tím kia lại như không nhìn thấy sự chán ghét của hắn mà vẫn treo ở trên người hắn, Vương Cẩm Lăng ra hiệu cho hộ vệ đem người kéo xuống, thay nàng ta giải quyết rắc rối cũng tiện thể đem người đuổi đi.
Đương nhiên, Vương Cẩm Lăng cũng chỉ làm tới đó thôi, cho dù nữ tử này có giống Phượng Khương Trần đi nữa thì hắn cũng không có hứng thú làm quen với nàng, sau khi bảo hộ vệ đem người đuổi đi thì lại tiếp tục đi xử lý công việc ở Thanh Thủy trấn.
Nữ tử áo tím kia ban đầu còn bám theo hắn ba ngày, sau lại thấy Vương Cẩm Lăng vô luận như thế nào cũng không chịu để ý tới nàng ta, dưới sự tức giận liền chạy đi mất.

Nhưng một chuyện nhỏ như vậy Vương Cẩm Lăng hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nhớ lại, nàng ta lớn lên lại rất giống với Khương Trần, có phải hay không sẽ có vấn đề?
Vương Cẩm Lăng tạm gác việc này ở trong lòng chuẩn bị quay về hoàng thành, sau đó sẽ cho người đi tra chuyện này một chút, hắn không hi vọng Phượng Khương Trần sẽ xảy ra chuyện, dù là tiềm ẩn một chút nguy hiểm cũng không được.

Nhưng không nghĩ đến một chuyện nhỏ như vây lại mang đến cho hắn tai họa mất mạng.

Trên đường trở về hắn lại gặp nữ tử áo tím kia.
Lúc này bên cạnh nữ tử áo tím lại có thêm một đám đại hán, vừa mở miệng liền muốn hắn phải đi theo bọn họ, muốn hắn phải lấy nữ tử áo tím kia làm vợ, ngữ khí kiêu ngạo thái độ lại ác liệt.
Hắn cự tuyệt, đối phương liền trực tiếp bắt người, bọn họ đều có võ công rất cao, nếu không phải nữ tử áo tím kia ra lệnh không được làm hắn bị thương thì hắn đã sớm chết rồi.
Lúc sau hắn mới biết nàng ta tên Huyên Phi là con gái của chưởng môn Cung Huyền Tiêu.
Cung Huyền Tiêu tọa lạc trên một ngọn núi cao ở đại lục Cửu Châu, luôn sống ẩn giật, không thích cùng người khác tranh đoạt.

Ở tiền triều, ngay cả hoàng tộc Lam thị và Phượng Ly vương cũng phải cho họ ba phần mặt mũi, mà hiện tại hoàng đế của bốn nước cùng với thành chủ của Cửu thành càng là lấy lễ đối đãi với bọn họ.

Đương nhiên điều này là do bọn họ không bao giờ tham gia vào việc tranh giành quyền lực trong triều đình.
Sau đó Vương Cẩm Lăng bị người của Huyên Phi một đường đuổi theo, Huyên Phi tuy rằng xuất thân danh môn chính phái, nhưng tính tình lại cực kỳ ác liệt, một bộ cao dáng cao cao tại thượng, ngang ngược tàn nhẫn, lấy việc trêu đùa người làm vui, dù nàng ta coi trọng Vương Cẩm lăng, nhưng cũng thích nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của Vương Cẩm Lăng.
Vương Cẩm Lăng bị bọn họ bức tới đại thung lũng Thái Lỗ Các, khi đánh nhau thì bị trượt chân rớt xuống hẻm núi, Huyên Phi một đường đuổi theo xuống dưới, bọn hắn phải trốn tránh trong hẻm núi.

Lục soát ở trong hẻm núi lại không tìm được người, Huyên Phi cũng không tức giận, nàng ta ở trên sơn cốc chờ bọn hắn, chờ bọn hắn chữa khỏi vết thương sẽ tự động đi lên, nàng chỉ cần “dĩ dật đãi lao” mà ngồi chờ, không ngoài ý muốn bọn họ lại lần nữa bị đánh bại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play