“Đồ ngốc, đúng là bởi vì không có gió, chúng ta mới có phần thắng, nếu có gió thổi, lửa sẽ cháy to hơn.

” Phượng Khương Trần quả nhiên là một nữ nhân nhỏ nhen, có oán liền báo ngay tại chỗ, đá Phù Lâm một phát, ý bảo hắn ta nhanh đi theo nàng.

Hai người cổ đại mặc y phục chống nổ, chạy xuyên qua ngọn lửa, hình ảnh khá là quái dị, may là lửa rất lớn, không có ai gặp phải.

Khi bọn họ chạy đến góc đông nam, nơi này đã bị lửa bao trùm, hoàn toàn không có đường chạy trốn.

“Bảo con liệp ưng của ngươi, tìm chỗ móc dây thừng đi.

” Phượng Khương Trần rút ra móc câu đưa cho Phù Lâm.

Thực tế thì, phi hổ trảo móc lên người Phù Lâm thì càng tốt, để hắn ta mang nàng đi, nhưng mà…
Vẫn là câu cũ, tuy rằng Phù Lâm không bỏ mặc nàng, một mình chạy trốn, nhưng mà nàng vẫn không yên tâm giao mạng sống vào tay người khác, không có phi hổ trảo, lỡ như Phù Lâm ở thời điểm then chốt bỏ mặc nàng, nàng chắc chắn sẽ bị thiêu sống.

“Được.

” Phù Lâm vội vàng huýt sáo, liệp ưng từ không trung hạ xuống.

Trong bóng đêm màu lông của liệp ưng hòa cùng bầu trời, hơn nữa liệp ưng cũng cẩn thân che dấu chính mình, người bình thường không thể phát hiện ra, nhưng mà hiện tại ánh lửa sáng bừng, nhiễm đỏ cả một khoảng trời, liệp ưng vừa xuất hiện, đám người truy sát bên ngoài lập tức phát hiện.

“Ưng, có một con chim ưng bay vào, mọi người cẩn thận, hai người bên trong còn chưa chết, bắn tên, bắn về hướng đông nam, bắn chết con chim kia, hai người kia cũng ở nơi đó.


Ngoài phòng, võ quan của thành Dịch Thủy, hô lớn hạ lệnh.

Cầu phú quý trong nơi nguy hiểm, bọn họ đã đứng ở phía đối lập rồi, nhất định phải xử lý sạch sẽ rắc rối.

“Vèo vèo vèo…” Mưa tên cắt qua màn trời, xông vào ánh lửa, phóng về phía Phượng Khương Trần và Phù Lâm.

Bọn họ đã dự đoán được liệp ưng xuất hiện sẽ bại lộ vị trí của mình, cho nên đã trốn vào một chỗ từ lâu, tên bắn không trúng vào hai người, nhưng đồng thời bọn họ cũng bị người bao vây không thể nhúc nhích, hai người trốn vào một góc, trên gương mặt bám đầy mồ hôi và bụi bẩn, ánh lửa càng phóng đại sự chật vật của bọn họ…
“Tiểu Khôi Khôi, dựa cả vào mày đó, cẩn thận một chút.

” Phù Lâm nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài, nhân lúc đối phương đối vị trí bắn cung, thả Tiểu Khôi Khôi bay đi.

Tiểu Khôi Khôi mang theo móc câu, càng bay càng xa, một đường dây thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt hai người, giống như là thả diều, đầu dây khống chế nằm trong tay Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần vừa thả dây, vừa tính toán sau khi ra ngoài sẽ gặp được nguy hiểm gì.

Mà lúc này Phù Lâm đột nhiên nhớ ra một chuyện vô dùng quan trọng…
“Phượng Khương Trần!” Phù Lâm bỗng kêu lên, Phượng Khương Trần giật mình, suýt chút nữa thì ấn nút thu dây, đang thả dây mà ấn nút thu dây rồi.

“Có chuyện gì?” Phượng Khương Trần thực sự không thích dáng vẻ Phù Lâm lúc rống lên.

Lúc mới gặp còn cảm thấy người này thành thục trầm ổn, biết suy nghĩ, nhưng mà quen biết lâu dần mới hiểu ra người này chỉ là ngẫu nhiên mới thành thục, có lúc lại xảo trá, đa phần đều rất ngây thơ đơn thuần, nhìn dáng vẻ là biết lại là một đứa trẻ được gia đình bảo bọc quá tốt.

“Dây thừng của ngươi, liệu có bị lửa thiêu đứt không.

” Phù Lâm chỉ vào ngọn lửa cháy rừng rực, còn có cả dây thừng đang từ từ được Tiểu Khôi Khôi kéo vào trong đám lửa.

“Bây giờ ngươi mới nghĩ đến vấn đề này không phải là đã quá muộn rồi à.

” Phượng Khương Trần liếc xéo.

Đã đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến mấy chuyện không đâu.

Phù Lâm ho khan một tiếng, che đi sự xấu hổ của mình.

Hai người không tiếp tục nói chuyện, chăm chú chờ Tiểu Khôi Khôi, tìm được đường ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play