Đây là cuộc sống của hắn và Phượng Khương Trần.
Thú Uyển mãi không truyền tin tức về khiến hoàng hậu càng thêm bất an, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, người phái ra ngoài tìm hiểu tin tức mãi vẫn chưa về, hoàng hậu đi đi lại lại trong điện để giảm bớt sự bất an trong lòng, nhưng càng đi càng bồn chồn hơn.
“Ma ma, ngươi nói xem có phải bên Thú Uyển xảy ra chuyện gì hay không, sao cả ngày vẫn không có tin tức gì vậy, trước đó không phải bảo còn gọi cả thái y sao? Sao bên thái y viện cũng không có động tĩnh gì?”
“Nương nương, ngài đừng hoảng, có Lăng Vương điện hạ ở đó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, kinh động đến thái y có nghĩa là được chuyện.” Lão ma ma cũng rất lo lắng, trong nội tâm bà ta cũng giống như hoàng hậu vậy, bị Tô Quán nói vài câu liền liên thủ với Tô Quán, cũng không nghĩ đến chuyện nếu việc này bị bại lộ thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tiền đồ của Lăng Vương, nhưng việc đã đến nước này bà ta có nói nữa cũng vô dụng, chỉ biết nhu thuận an ủi hoàng hậu.

Hoàng hậu gật nhẹ đầu: “Cũng đúng, chỉ tại lâu như vậy vẫn chưa có tin tức, khó trách khiến ta căng thẳng, Lăng Nhi đứa bé kia cũng thật là, trước là Dao Hoa, bây giờ lại là Phượng Khương Trần, tại sao toàn là những chuyện không rõ ràng liên quan đến mấy nữ nhân này vậy không biết.”
“Nương nương ngài yên tâm đi, Lăng Vương điện hạ tự có tính toán, Phượng Khương Trần mặc dù không tốt nhưng sau lưng nàng lại có Vương Cẩm Lăng và Vũ Văn tướng quân, nếu như Phượng cô nương có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ Lăng Vương thì không phải lại có thêm một sự giúp đỡ đắc lực nữa sao.

Vương gia có quyền, Vũ Văn tướng quân có binh, có hai người này hỗ trợ thì điện hạ làm gì cũng dễ.” Lão ma ma nghĩ đến những gì Đông Lăng Tử Lãng phân phó, không dấu vết thuyết phục.
Phượng Khương Trần, không ngờ ngay cả Cửu hoàng thúc cũng để ý đến nàng, bà ta không hiểu vì sao hoàng hậu lại chán ghét nàng như vậy, chán ghét đến mức không tiếc cùng ngoại nhân liên thủ.
Băng dày ba thước không phải do lạnh một ngày mà ra, hoàng hậu vốn đã ghét Phượng Khương Trần, sau khi hoàng thượng hạ chỉ muốn An Yên công chúa đi Bắc Lăng, loại chán ghét này đã đạt đến đỉnh điểm, hận không thể đem Phượng Khương Trần đi lăng trì.
Trong mắt hoàng hậu, Phượng Khương Trần chính là khắc tinh, nếu không phải do Phượng Khương Trần, An Yên của bà ta sao phải đi hòa thân ở Bắc Lăng chứ.
Đừng nói đến đích nữ của hoàng hậu, chi nữ của hậu phi cũng hiếm khi đi hòa thân, công chúa hòa thân phần lớn chọn ra từ trong hoàng thất một nữ tử sau đó phong làm công chúa, chi nữ hoàng hậu hòa thân, đưa mắt nhìn khắp bốn nước cũng chỉ có duy nhất một mình An Yên công chúa.

Lại nói Phượng Khương Trần vốn là vị hôn thê không mong muốn của Đông Lăng Tử Lãng, lúc trước chỉ trích Phượng Khương Trần thất trinh, hiện tại lại mời trở về, đây không phải nói lúc trước những điều bọn họ nói là sai hay sao, Đông Lăng Tử Lãng nguyện ý nhưng hoàng hậu thì không.
Bà ta không gánh nổi cái mặt này, thiên hạ này cũng không phải chỉ có mình Phượng Khương Trần là nữ tử có thể mang lại sự trợ giúp cho Đông Lăng Tử Lãng, nữ tử ưu tú hơn so với Phượng Khương Trần chỗ nào cũng có.
“Hừ, Vương Cẩm Lăng và Vũ Văn tướng quân, Phượng Khương Trần thật sự cho rằng có thể tin tưởng hai người này hay sao.

Vương gia không thể tham gia đoạt ngôi vị hoàng đế, vương gia thì không muốn ngồi lên long ỷ sao, bọn họ chỉ để ý đến lợi ích lớn nhất cho bản thân, muốn vương gia xuất lực, thay vì nạp Phượng Khương Trần làm trắc phi không bằng câu hôn nữ nhi của hắn còn hơn.

Về phần Vũ Văn tướng quân, người này đã sớm bị hoàng thượng ghét bỏ để qua một bên, giường nằm phía dưới lại có thể để người khác ngủ say sao.

Vũ Văn tướng quân đã phạm vào điều kiêng kị của hoàng thượng, hắn không có kết cục tốt, đừng tưởng trốn ở Bắc Môn mà hoàng thượng sẽ buông tha cho hắn.

Sớm muộn gì hoàng thượng cũng sẽ giết chết hắn thôi, Phượng Khương Trần cũng sẽ không có kết cục tốt.”
“Nương nương nói đúng.” Ma ma là người có ánh mắt nhìn người, lập tức không thuyết phục.
“Phượng Khương Trần đúng là hồng nhan họa thủy, reo rắc rắc rối cho tiền triền khiến hoàng thất thúc cháu tranh chấp, nữ tử như vậy hoàng thượng muốn nạp người trong thiên hạ cũng không đồng ý.
Phượng Khương Trần không có kết cục tốt, bản cung sẽ đưa nàng ta đi một đoạn đường, xem như bảo vệ thanh danh của Phương gia, bản cũng cũng xứng với ân cứu mạng của Phượng phu nhân.” Nghĩ tới đây, tâm trạng hoàng hậu ổn định lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play