Đương nhiên nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện động tác ăn cơm của Cửu hoàng thúc không trôi chảy giống thường ngày mà có một chút gì đó cứng ngắc gượng gạo, giống như đang cố kìm nén điều gì đó vậy, nhưng thay đổi qua nhỏ nên Phượng Khương Trần không nhận ra.

Phượng Khương Trần thầm tức giận, ban nãy nàng chỉ nói một câu đã khiến Cửu hoàng thúc đỏ mặt, không có lý nào nhìn hắn như vậy mà hắn lại không có tí phản ứng nào.

Phượng Khương Trần không phục, quay sang hướng Cửu hoàng thúc nhìn trộm, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống như chỉ cần nhìn Cửu hoàng thúc ăn cơm cũng hạnh phúc.

Nàng không tin Cửu hoàng thúc vẫn không có phản ứng gì.

Đáng tiếc không biết có phải do Cửu hoàng thúc giải thích sai tín hiệu hay ánh mắt của Phượng Khương Trần thể hiện sai, Cửu hoàng thúc không chỉ không đỏ mặt bối rối mà động tác ăn cơm càng thêm đẹp mắt, giống như đồ ăn trước mặt càng hấp dẫn hơn so với Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần đã thích nhìn hắn ăn cơm, vậy hắn sẽ từ từ ăn để nàng nhìn đủ!
Cửu hoàng thúc quả thật ăn bữa cơm này chậm rãi, lúc Cửu hoàng thúc ăn xong, Phượng Khương Trần cũng nổi giận, hai tay cuối cùng cũng chịu không nổi, trực tiếp nằm bò lên mặt bàn, uể oải nói: “Cửu hoàng thúc, đồ ăn ở Thú Uyển rất ngon sao?”
Huynh như vậy sẽ khiến ta hiểu lầm rằng huynh đến vì đồ ăn của Thú Uyển chứ không phải vì ta mà đến.

“Không tệ, sao vậy, không hợp khẩu vị nàng sao?” Cửu hoàng thúc nhìn bát Phượng Khương Trần trống không, không hiểu lắm, hắn thấy Phượng Khương Trần ăn rất ngon mà, không có lý nào lại nhanh như vậy liền không thích.

“Cũng được, ta không kén ăn.

” Liên tục nửa tháng chỉ ăn lương khô nàng cũng không chê thì sao có thể chê bàn đồ ăn nóng hổi này được, dạ dày nàng sớm đã được luyện thành kim cương, chỉ cần có thể nhét đầy bụng để bổ sung thể lực thì cái gì nàng cũng ăn được.

“Không đặc biệt thích ăn cái gì sao?” Cửu hoàng thúc nghĩ ai đó đã từng nói niềm vui của nữ tử là được ăn đồ mình thích, liền nhạy cảm hỏi một câu.

Phượng Khương Trần suy nghĩ rồi quả quyết lắc đầu: “Không có.


“Không đặc biệt chán ghét món gì sao?” Cửu hoàng thúc thầm cao húng, rất tốt, không đặt nặng vấn đề ăn uống, như vậy mới có thể tự tạo khả năng tự kìm chế cho mình, quan trọng là rất dễ nuôi.

“Không có.

” Đồ ăn đối với nàng mà nói chỉ là nguồn cung cấp những chất dinh dưỡng khác nhau, không quá yêu thích hay ghét, chỉ là…
Mắt Phượng Khương Trần đột nhiên sáng lên, tinh thần cũng phấn chấn lên, ngẩng đầu mong chờ nhìn Cửu hoàng thúc: “Cửu hoàng thúc, huynh nói xem nếu có thể ăn đồ người trong lòng mình nấu có phải sẽ cảm thấy ngon hơn rất nhiều không?”
Ánh mắt Cửu hoàng thúc sáng lên, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, tưởng tượng toàn bộ đồ ăn trên bàn đều do Phượng Khương Trần làm, vậy chắc chắn hắn sẽ ăn hết toàn bộ.

Cửu hoàng thúc mừng thầm, liên tục gật đầu: “Chắc chắn.


Khương Trần đây là muốn nấu cơm cho hắn sao? Cửu hoàng thúc phát hiện tâm trạng mình đột nhiên cực kỳ tốt.

Hắn còn không biết Phượng Khương Trần còn có thể nấu cơm.

Cửu hoàng thúc hận hiện tại không thể cùng Phượng Khương Trần về khu tiểu viện phía Tây, để Phượng Khương Trần vì hắn rửa tay hầm canh, hắn cảm thấy bây giờ ăn thêm ba bát cơm lớn cũng không thành vấn đề.

“Nếu như được ăn đồ người trong lòng mình nấu, không chừng có thể ăn nhiều thêm hai bát đó.


Phượng Khương Trần nhìn Cửu hoàng thúc cười, Cửu hoàng thúc thông minh hơn người chắc sẽ nhận ra điều nàng muốn nói.

Vừa nghĩ tới gương mặt Cửu hoàng thúc lạnh lùng buộc tạp dề, đứng trong phòng bếp nấu cơm vì nàng, Phượng Khương Trần đã không nhịn được mà nở nụ cười.

Tư vị khói lửa nhân gian nha, chỉ sợ xưa nay Cửu hoàng thúc chưa biết đến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play