Ở nơi người ăn thịt người này, không thể có chân tình, không thể nói thật ra, không thể tin tưởng người, Cửu hoàng thúc rất vất vả, Phượng Khương Trần có hiểu được những lạnh nhạt mà lúc trước Cửu hoàng thúc lúc trước dành cho nàng, đứa nhỏ lớn lên trong cung, không được dễ dàng tin tưởng một ai.

Giao dịch thành công, Phượng Khương Trần và Lâm công công không nói chuyện nữa, giữa hai người chỉ có ích lợi, nửa câu thổ lộ tình cảm cũng không thể nói, với lại nói chuyện ở trong cung, đều phải có tâm cẩn thận, để tránh bị người nghe thấy.

Lúc Phượng Khương Trần đi vào Thú Uyển, phát hiện Tô Quán đã chờ ở nơi đó từ lâu, Tô Quán một thân Kính Trang màu đen, trên tay cầm một cây roi màu đỏ, ánh mắt sắc bén, khí khái hào sảng, đối lập hoàn toàn với hình ảnh kiều mỵ trích tiên hằng ngày.

Khi Tô Quán nhìn thấy Phượng Khương Trần, không che giấu địch ý trong mắt mình chút nào, thậm chí cố ý quay đầu đi, dáng vẻ không để Phượng Khương Trần vào mắt.

Phượng Khương Trần cũng không tức giận, chủ động chào hỏi: “Tô Quán, đã lâu không gặp.


“Quả thật đã lâu không gặp, nhìn thấy Phượng Tú ngươi bình yên vô sự, trái tim này của Tô Quán cuối cùng có thể buông xuống.

” Tô Quán xoay người, ánh mắt dừng ở trên đường rạch trên cổ kia của Phượng Khương Trần, trào phúng nói.

Phượng Khương Trần bị thương ngay thời khắc mấu chốt của cuộc tỷ thí, tất cả mọi người hoài nghi là Tô gia làm, trong khoảng thời gian Phượng Khương Trần dưỡng thương này, Tô Búi không biết đã bị bao nhiêu xa lánh, thậm chí Tô gia cũng bị liên lụy, chốc lát nàng ta cũng không thể ra cửa.

Nhưng cố tình cho dù là Tô gia hay là nàng ta, đều không thể giải thích, bởi vì Phượng Khương Trần từ đầu đến cuối, đều không có nói hung thủ là Tô gia, bọn họ muốn chủ động đứng ra, đó chính là có tật giật mình.

Nhìn thấy Phượng Khương Trần cười khanh khách đứng trước mặt nàng ta, nàng ta có thể không tức giận sao?
“Đa tạ Tô Quán quan tâm, đáng tiếc hung thủ còn chưa bắt được, nếu như bắt được hung thủ, tất cả chúng ta mới có thể thật sự an tâm.

” Phượng Khương Trần cũng đang ám chỉ Tô Quán, một ngày bắt không được hung thủ, Tô gia thoát không khỏi hiềm nghi.

“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, ta tin tưởng trời cao công bằng, sẽ không bỏ qua cho một người xấu, cũng sẽ không bỏ qua một người tốt.

” Tô Quán hừ một tiếng, tiếp tục quay ót về phía Phượng Khương Trần, nói rõ không muốn nói nhiều với Phượng Khương Trần.

Giữa các nàng đã xé rách mặt từ lâu, chẳng qua không công khai, biểu hiện dối trá mà thôi.

Phượng Khương Trần không sao cả ngồi một bên, chờ trọng tài hôm nay xuất hiện, nàng chưa từng xem Tô Quán là đối thủ, Tô Quán chẳng qua là một quân cờ, đối thủ của nàng là Nam Lăng Cẩm Phàm.

Mười lăm phút sau, năm người trọng tài lấy thái tử dẫn đầu xuất hiện, thái tử, Tây Lăng Thiên Vũ, Đông Lăng Tử Lãng, Dạ Diệp, còn có Nguyên Hi tiên sinh.

Dạ Diệp vừa xuất hiện, Phượng Khương Trần đã hiểu, là thay Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng Nguyên Hi xuất hiện, thật ra khiến cho Phượng Khương Trần kinh ngạc một phen, Nguyên Hi tiên sinh đây là ăn no không có việc gì làm, nhàm chán không có việc gì làm tới Thú Uyển cho chim ăn?
Đáng tiếc không có ai giải thích nghi hoặc cho Phượng Khương Trần, hành lễ xong, đoàn người thái tử ngồi xuống vị trí của mình, chỉ có Đông Lăng Tử Lãng bước chậm một bước, nhìn thoáng qua cổ của Phượng Khương Trần, thấy trên cổ Phượng Khương Trần chỉ có một đường đứt, lộ ra một nụ cười, sau đó nói một câu giống với Tô Quán: “Khương Trần, nhìn thấy ngươi bình an vô sự, trái tim này của bổn vương cuối cùng buông xuống.


Phượng Khương Trần rũ mắt, giấu đi chán ghét trong mắt, quả nhiên lời những người đáng ghét nói ra đều giống nhau, Phượng Khương Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đã khiến Lạc Vương điện hạ quan tâm, có Cửu hoàng thúc ở đó, Khương Trần đương nhiên sẽ không có việc gì.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play