Phượng Khương Trần liên tục né tránh, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Cửu hoàng thúc, nhưng dù nàng có trốn ở đâu, tay Cửu hoàng thúc đều đi theo đến đó, đồng thời hắn cũng không quên vò lấy tóc nàng, nhất quyết biến tóc nàng thành một tổ chim.

“Có gì không giống, mỗi một kẻ thù của nàng đều mạnh hơn nàng, thế lực của Thôi gia cũng không nhỏ.


Một kẻ thù hay trăm kẻ thù, chung quy vẫn là kẻ thù, chỉ cần bản thân mạnh hơn, cần gì quan tâm có bao nhiêu kẻ thù, đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi.

“Dù thế lực Thôi gia lớn thế nào cũng bị ngài nhìn ra.

Nếu có một ngày, Tứ quốc và chín thành chủ biết đến lời đề nghị của Cốc chủ Thần y cốc, ngài nghĩ, trong bọn họ có bao nhiêu ngươi có thể tha cho ta?”
Đến lúc đó, Phượng Khương Trần so với Lý Tưởng càng trở thành một công cụ hiếm hoi nhất.

Lý Tưởng có thể tạo ra tiếng sét rung trời, nếu Phượng Khương Trần có khả năng kéo dài tính mạng cho vị đế vương nào thì chúng là kéo dài sự nghiệp trị vì của hắn, bởi vậy, nàng và Lý Tưởng, muốn việc nào quan trọng hơn thì chính là việc đó.

Thống nhất thiên hạ thì thế nào, không có mạng để hưởng thụ, hết thảy mọi thứ đều là hư ảo, chỉ cần còn sống, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Điểm này, Cửu hoàng thúc không cách nào phản bác: “Đế vương Tứ quốc và chín thành chủ đều già rồi, nếu bọn họ biết nàng có khả năng này, đoán chừng bọn họ sẽ không buông tha cho nàng.


Hắn không muốn, không có nghĩa người khác không muốn, tuy hắn tự tin nhưng chưa bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.

“Đến ngài cũng nói như vậy, có thể thấy, nếu ngày đó đến, tình hình của ta sẽ hết sức nguy hiểm.

” Vừa nghĩ đến tình cảnh đó, trong lòng Phượng Khương Trần có một loại xúc động muốn đi chết.

Nếu thật sự rơi vào tình cảnh đó, nàng chắc chắn không sống nổi, cho dù sống sót cũng không còn khả năng cầm dao mổ trong tay.

“Đúng thật rất nguy hiểm, nàng sẽ trở thành một miếng mồi ngon, luôn bị đám sói đói nhìn chằm chằm.


Không nhìn xa trông rộng thì không lo lắng, Phượng Khương Trần có thể nghĩ đến là một chuyện tốt, có điều Cửu hoàng thúc cảm thấy nàng đã nghĩ quá xa, Phượng Khương Trần dường như không có năng lực đó.

Đương nhiên, Cửu hoàng thúc sẽ không nhắc nhở Phượng Khương Trần, vừa hay dùng việc này có thể kích thích tinh thần chiến đấu của Phượng Khương Trần, khoảng thời gian gần đây Phượng Khương Trần quá nhàn rỗi, ngoại trừ việc muốn giơ móng vuốt ra với Lý Tưởng thì bình thường việc có thể không ra tay sẽ không ra tay, cho dù thật sự muốn ra tay với mọi người, cũng phải lợi dụng Cửu hoàng thúc là hắn.

Phượng Khương Trần liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, tuy rằng kiểu ví von của Cửu hoàng thúc không dễ nghe nhưng quả thật không sai, đến lúc đó nàng sẽ trở thành một miếng thịt mỡ.

Thật phiền phức, Phượng Khương Trần dùng ánh mắt hỏi Cửu hoàng thúc, nàng nên làm gì bây giờ.

Cửu hoàng thúc nhìn Phượng Khương Trần bằng ánh mắt an ủi, thâm thúy nói: “Phượng Khương Trần, nếu nàng sợ, nàng có thể chuẩn bị trước.



“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?” Phượng Khương Trần không hiểu, chẳng lẽ phế đi hai tay của mình? Nàng không nỡ bỏ đâu.

“Chuẩn bị xây dựng lực lượng để chống lại Tứ quốc và chín thành.

” Cửu hoàng thúc nói từng chữ một.

Vèo… “Cửu hoàng thúc, ngài nói cái gì vậy?” Phượng Khương Trần nhanh chóng ngồi dậy, thuận tiện vỗ mấy cái lên móng vuốt của Cửu hoàng thúc.

Cửu hoàng thúc yên lặng rút lại bàn tay phải đang sưng đỏ, thầm nghĩ trong lòng Phượng Khương Trần ra tay thật nặng, một chút cũng không dịu dàng như lúc trước, khiến hắn rất hoài niệm, trước đây, dù trong lòng hay trong mắt Phượng Khương Trần chỉ có mình hắn.

Lúc đó, Phượng Khương Trần thường sẽ ngẩn người nhìn hắn, còn có thể vì được hắn nắm tay mà mấy ngày không rửa tay, hiện tại… Ôi… Cửu hoàng thúc thầm hận chính mình, lúc trước đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, nhìn Phượng Khương Trần bây giờ, rõ ràng là nữ nhân của hắn nhưng một chút tự giác cũng không có, đều tự quyết định, làm việc gì cũng chỉ tự dựa vào mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play