Đương nhiên, thỉnh thoảng ôm trộm một cái vẫn được, có điều Phượng Khương Trần lần nào cũng giống một khối băng, chỉ im lặng mặc kệ hắn ôm.

Mà Cửu hoàng thúc hắn không biết dỗ dành nữ nhân, càng không biết đã đắc tội nàng chỗ nào, vậy nên, mối quan hệ của hai người trong một tháng nay vẫn không có tiến triển.
Hôm nay, hắn rất cố gắng điều mọi người đi để đến nhìn Phượng Khương Trần, nào ngờ lại gặp phải tình huống này.

Phượng Khương Trần không giống như ngày thường, nàng đưa tay lên đầu một cách cứng nhắc, ôm lấy Cửu hoàng thúc, sau đó vùi sâu vào trong lòng hắn, thấp giọng khóc.
“Ta không biết, ta không biết, cái gì ta cũng không biết.”
“Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây.” Mặc dù Cửu hoàng thúc rất vui vì Phượng Khương Trần cuối cùng cũng dịu dàng lại, nhưng hắn càng lo lắng cho nàng, bình thường Phượng Khương Trần không phải như thế này: “Phượng Khương Trần, nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Ô ô ô…” Phượng Khương Trần túm lấy vạt áo Cửu hoàng thúc, chỉ khóc nhưng không trả lời.
Cửu hoàng thúc cũng không dám miễn cưỡng nàng, đành phải quay sang hỏi Cốc chủ Thần y cốc.

Cốc chủ Thần y cốc có thể sẽ cho Phượng Khương Trần thể diện nhưng Đông Lăng Vũ Cửu thì không.

Vả lại, ông ta không hiểu, rõ ràng ban nãy nàng vẫn không sao mà, sao bây giờ lại khóc được.

Ông ta phất tay áo, lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi.
Phượng Khương Trần khóc đến thở không ra hơi khiến Cửu hoàng thúc đành phải trấn an nàng trước, hắn ôm Phượng Khương Trần vào phòng, sau đó hướng đến chỗ tối làm thủ hiệu cho ảnh vệ, ý bảo bọn họ phải bảo vệ thật tốt, không được để bất cứ ai bước vào phòng.
Nửa tháng rồi hắn mới có cơ hội ở chung một chỗ với Phượng Khương Trần, thật không dễ dàng gì.
Cửu hoàng thúc đặt Phượng Khương Trần nằm lên giường, vặn khăn, sau đó vụng về lau hết nước mắt trên mặt nàng, hiển nhiên cũng không bỏ qua cổ, phải nói thuốc của Cốc chủ Thần y cốc đúng là cực phẩm, chỉ trong thời gian một tháng mà vết sẹo trên cổ Phượng Khương Trần đã mờ đi không ít, nếu không nhìn kỹ còn không nhận ra.
Cửu hoàng thúc vuốt ve miệng vết thương trên cổ nàng, nhìn thấy vết sẹo của Phượng Khương Trần làm hắn cảm thấy rất áy náy, Đông Lăng Vũ Cửu thề, bất luận dùng biện pháp nào cũng phải khiến cho làn da trên cổ nàng hoàn hảo như lúc ban đầu.
Khóc lóc một hồi, tâm trạng của Phượng Khương Trần đã bình tĩnh trở lại, có chút xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, ta đã thất thố rồi.” Nàng rất ít khi khóc như vậy, nhưng từng lời của Cốc chủ Thần y cốc làm nàng cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi đến cực điểm.
“Ở trước mặt ta, nàng không cần nói xin lỗi.

Bây giờ có thể cho ta biết vì sao nàng khóc rồi không?” Cửu hoàng thúc ngồi ở mép giường, vươn hai tay to lớn đặt lên hai bên má của Phượng Khương Trần, chậc… cảm giác rất giống một người cha, ít nhất Phượng Khương Trần nghĩ như vậy.
Khụ khụ, Phượng Khương Trần che giấu nỗi xấu hổ của mình, nghe thấy Cửu hoàng thúc hỏi đến chuyện ban nãy, tâm trạng liền có chút sa sút… Ngay từ đầu, Phượng Khương Trần biết nếu Cửu hoàng thúc muốn điều tra, chắc chắn có thể tra ra nội dung cuộc đối thoại giữa nàng và Cốc chủ Thần y cốc, cho nên, nàng cũng không giấu giếm, kể lại sự việc một lần nữa.
“Nàng sợ mình sẽ trở thành công cụ để đế vương và giới quý tộc trường thọ sao?” Cửu hoàng thúc nhanh chóng bắt được trọng điểm.
Đề nghị của Cốc chủ Thần y cốc rất táo bạo, nhưng nếu thật sự thành công, khẳng định sẽ khiến đế vương và những nhà quyền quý phát điên, càng là người có địa vị càng cao lại càng sợ chết, càng muốn bản thân sống trường thọ với đất trời.
Phượng Khương Trần gật đầu, đôi mắt đã được rửa sạch bằng nước mắt lóe lên một nỗi buồn không giải thích được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play