“Điện hạ nói đùa rồi, Khương Trần mang mịch ly đích thị là dùng để che giấu dung nhan của mình.

” Tuy giọng nói khó nghe, nhưng Phượng Khương Trần chậm rãi nói khiến cho người ta cảm thấy ung dung thoải mái, không chút nào kinh sợ.

“Che giấu dung nhan? Phượng Khương Trần, cho dù bộ dạng ngươi xấu xí đến mức nào thì bản vương cũng từng gặp qua, lúc này còn muốn che giấu cái gì nữa.

” Đông Lăng Tử Lãng kiên quyết muốn Phượng Khương Trần gỡ mịch ly xuống, hắn muốn nhìn xem vết thương của Phượng Khương Trần rốt cuộc như thế nào rồi.

Hai… Phượng Khương nhàn nhạt thở dài: “Điện hạ cũng biết Khương Trần bị thích khách đâm bị thương, dung nhan đã bị hủy, ta thật sự không dám gỡ mịch ly xuống, để tránh làm bẩn mắt các vị điện hạ.


“Phượng cô nương không cần để ý, hôm nay bản vương đến là để thăm bệnh, cô nương cứ việc gỡ xuống.

” Đông Lăng Tử Châu cau mày, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.

Có lẽ, Phượng Khương Trần không còn giá trị nữa, một nữ tử bị hủy dung đáng để Cửu hoàng thúc quan tâm sao?
Phượng Khương Trần cúi đầu, bộ dáng khó xử nhưng thật ra nàng đang trào phúng cười bọn họ.

Mấy vị hoàng tử hoàng tôn này đột nhiên đến thăm, chắc chắn không đơn giản chỉ là đến thăm bệnh, người đến thăm bệnh lẽ ra nên giống như thái tử, hàng ngày đều phái người đưa rất nhiều thuốc bổ và dược liệu đến.

Còn bây giờ thì sao, muốn xem Phượng Khương Trần nàng là một trò cười ư?
Nằm mơ!
“Sao vậy? Phượng cô nương đây là muốn không cho bản vương chút mặt mũi nào.

” Đông Lăng Tử Lãng bất mãn nói.

“Khương Trần không dám.

” Phượng Khương Trần vội vàng ngẩng đầu, cách một lớp vải lụa đen khiến các vị hoàng tử không nhìn thấy biểu tình trên mặt Phượng Khương Trần, chỉ thấy một khuôn mặt mơ hồ.

“Nếu như không dám, vậy thì lấy xuống đi.

” Tam hoàng tử cũng mở miệng phụ họa, người duy nhất vẫn im lặng là Lục hoàng tử Đông Lăng Tử Thanh, theo như tin tức từ chỗ thái tử thì Cửu hoàng thúc không hề chán ghét hay vứt bỏ Phượng Khương Trần, đương nhiên, đây cũng vì tin tức Phượng Khương Trần bị hủy dung chưa truyền ra ngoài.

“Vâng.

” Phượng Khương Trần gỡ mịch ly xuống, khẽ cúi đầu tỏ vẻ lo lắng.

Ngoại trừ Đông Lăng Tử Lãng và Đông Lăng Tử Thanh, mấy vị hoàng tử khác đều cười một cách hả hê: “Ngẩng đầu lên.


Một khi Cửu hoàng thúc chưa tỏ rõ lập trường của mình, nói Phượng Khương Trần là người của hắn thì những tên này nhất định sẽ hủy hoại nàng sạch sẽ.

Phượng Khương Trần do dự, từ từ ngẩng đầu lên làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa trước các vị hoàng tử, trừ việc gầy đi một chút, những thứ còn lại cũng không có gì khác thường, trên mặt mấy vị hoàng tử hiện lên tí tức giận, nghĩ thầm trong bụng: hay cho một Phượng Khương Trần, ỷ vào việc có Cửu hoàng thúc chống lưng nên mới dám đùa bỡn chúng ta.

Nhưng khi Phượng Khương Trần ưỡn ngực đứng thẳng, làm lộ ra chiếc cổ, ánh mắt của sáu vị hoàng tử đều tập trung vào đó.

“Phượng Khương Trần, cổ của ngươi?” Trên cổ Phượng Khương Trần có một vòng vết thương giống như con rết, thoạt nhìn còn tưởng rằng có con rết lớn đang vòng quanh cổ nàng, trông thật đáng sợ.

Phượng Khương Trần nở một nụ cười, nhưng nụ cười này trong mắt các vị hoàng tử là đang giả vờ mạnh mẽ: “Hồi Vịnh Vương, Khương Trần bị thương ở cổ, có thể nhặt lại mạng đã là chuyện rất may mắn rồi.


Phượng Khương Trần biết hôm nay có các vị hoàng tử đến thăm bệnh nên đã tháo băng ra, cố ý làm lộ miệng vết thương dữ tợn của mình.

Hơn nữa, mới mười ngày trôi qua, miệng vết thương vừa đỏ vừa sưng, sau khi bôi thuốc vào trông càng buồn nôn.

Nàng không biết mấy vị hoàng tử này tới đây làm cái gì, nhưng nàng biết rõ chỉ cần nàng không ổn, mấy vị hoàng tử mới có thể an tâm.

Rốt cuộc cũng vì nàng mà cả hoàng thành đều chìm trong bầu không khí căng thẳng, khiến những người này cũng bị lây xui xẻo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play