Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành nhìn nhau, thấy được lo lắng trong mắt đối phương, phu thê Tôn Chính Đạo đột nhiên biến mất, nhất định đã gặp phải chuyện gì, nhưng ngoại trừ một bức thư Tôn Chính Đạo để lại, bọn họ không biết gì cả, mà lá thư kia lại không cách nào khiến cho bọn họ yên tâm được.

“Tư Hành, một mình ngươi ở đây ta không yên tâm, ngươi về tiểu viện Tây Khu với ta đi, chờ tỷ thí của ta và Tô Quán kết thúc, chúng ta cùng đi tìm Tôn đại nhân.

” Phượng Khương Trần không biết Tôn Chính Đạo xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng cho rằng, Tôn phủ không an toàn.

Tôn Tư Hành lắc lắc đầu: “Nơi này mới là nhà của ta.


“Ta biết, chỉ là Tôn đại nhân và Tôn phu nhân đều không ở đây, một mình ngươi ở chỗ này, cũng là thấy cảnh thương tình.

” Nếu không phải lo lắng cho an toàn của Tôn Tư Hành, Phượng Khương Trần cũng sẽ không khuyên Tôn Tư Hành rời đi.

Cũng giống vậy, Phượng phủ tuy cũ nát, nàng cũng không muốn rời đi ngày nào, bởi vì Phượng phủ là nhà của nàng, không có cha mẹ con cái càng lưu luyến gia đình.

Tôn Tư Hành vẫn lắc đầu, Phượng Khương Trần hết cách, đành phải bày ra dáng vẻ của sư phụ: “Tư Hành, lời sư phụ không thể trái, để ngươi và ta ở cùng nhau, cũng là ý của cha mẹ ngươi, cũng là ý của sư phụ.


Một đời làm thầy, cả đời làm cha, địa vị của sư phụ, ở cổ đại cao hơn nhiều so với hiện đại.

Quả nhiên, Tôn Tư Hành không nói thêm gì nữa, cho dù không muốn cũng không thể cãi lời cha mẹ sư phụ được, Tôn Tư Hành thu dọn xong thì đi cùng Phượng Khương Trần tới tiểu viện Tây Khu.

Mà tin tức Tôn Tư Hành đến ở tiểu viện Tây Khu cùng với Phượng Khương Trần, trong ngày đó truyền đến tai mọi người.

“Sư phụ như Phượng Khương Trần này cũng thật tận tâm, nàng cũng nên tận tâm nhiều hơn.

” Cửu hoàng thúc rất yên tâm, Phượng Khương Trần đều là của hắn, còn có thể chạy trốn được.

“Phượng Khương Trần rốt cuộc muốn làm cái gì, cho dù có danh phận sư đồ, nhưng tuổi của nàng còn nhỏ hơn cả Tôn Tư Hành, nàng không sợ lời đồn vớ vẩn à, nàng ngại chuyện của mình còn chưa đủ nhiều sao?” Đông Lăng Tử Lãng tức giận đến nỗi quăng nát một bộ ấm trà.

Phượng Khương Trần không cảm kích tình cảm của hắn, không cho hắn tới gần, còn phòng bị với hắn, đột nhiên xuất hiện một Tôn Tư Hành có thể vào ở trong phủ của Phượng Khương Trần, hắn đương nhiên tức giận.

Đường đường là thất hoàng tử, còn kém hơn cả đứa con của thái y.

Còn những người khác, căn bản không có để trong lòng nhân vật nhỏ như Tôn Tư Hành, chỉ có Tạ hoàng quý phi kinh ngạc một chút, Tôn Tư Hành ở nhà của Phượng Khương Trần, kia chẳng phải là nói rõ Tôn thái y sẽ không hồi kinh nữa, nàng ta vất vả lắm mới thu được một thái y tâm phúc thì không cách nào dùng được nữa.

Tạ hoàng quý phi vuốt ve bụng nhỏ có hơi nhô lên, trong mắt không có một chút dịu dàng nào: “Đi, đưa tư liệu của Tạ gia kia cho Phượng Khương Trần.


“Vâng.

” Cung nữ là tâm phúc của Tạ hoàng quý phi, một câu không hỏi, lập tức hành động.

Vì thế, Phượng Khương Trần mới vừa sắp xếp xong xuôi cho Tôn Tư Hành, Tạ Tam và Vương Thất đã đến trước cửa, Vương Thất sở dĩ tới là do Tạ Tam kéo hắn ta đi theo, hắn sợ nói xong chuyện chính sự rồi, Phượng Khương Trần sẽ đuổi hắn đi, có Vương Thất ở đây nói không chừng còn có thể cọ được một bữa cơm.

“Tam công tử, Thất công tử, đã lâu không gặp.

” Phượng Khương Trần nở nụ cười ra đón khách, trong khoảng thời gian này vội vàng đối phó với chuyện tỷ thí, vội vàng đối phó với Cửu hoàng thúc, nàng hoàn toàn không có một chút không gian riêng tư nào, nói đến thì nàng đã lâu rồi chưa nhìn thấy Vương Thất và Tạ Tam.

“Là ngươi đã lâu không gặp bọn ta, bọn ta mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi, nửa tháng này cả Hoàng Thành đều bàn luận về chuyện của ngươi.

” Lời Vương Thất nói có hơi khích, mặt mày tuy rằng cười, nhưng ánh mắt lại không hiền chút nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play