Là muốn hỏi, có người nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân của mình bị người khác coi thường như thế, về lâu về dài, cho dù có thích nhiều thế nào đi chăng nữa cũng sẽ lãng quên.
Lòng dạ của đế vương, vài thái y càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, đồng thời lại vô cùng bội phục Phượng Khinh Trần.

Nàng ta phải vượt qua ải trước mắt, nếu không sẽ thực sự trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực của Hoàng thượng và Cửu hoàng thúc.
Khi năm người Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng, Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm cùng Tô Quán bước vào, người họ nhìn thấy không phải là Hoàng thượng mà là Phượng Khinh Trần đứng ở giữa điện.

“Hoàng thẩm?” Thái tử và Cửu hoàng thúc rất thân thiết, người trong thiên hạ đều biết, hắn đang giữ thể diện cho Cửu hoàng thúc.
Nữ nhân Cửu hoàng thúc thừa nhận, dù không nhận được sự đồng ý của Hoàng thượng và hoàng thất.
Mặc dù chưa đến đại hôn nhưng hắn thừa nhận.
Sắc mặt Đông Lăng Tử Lãng tối sầm, hừ lạnh, không nói lời nào.
Khi gặp lại, dường như Phượng Khinh Trần ngày càng đẹp hơn, trên người toát ra khí thế kiêu ngạo khiến người ta không dám khinh nhờn.
“Khụ, khụ, Thái tử điện hạ, đây là Phượng Khinh Trần chứ đâu phải Hoàng thâm của ngươi.

Ngươi xem nàng ta vẫn mặc theo phong cách của nữ nhi chưa xuất giá.” Tây Lăng Thiên Lâm chẳng biết bị gì, khi nghe Thái tử nói thế, hắn ta lập tức giải thích.
Phượng Khinh Trần dịu dàng quyến rũ đứng đó, dung mạo vốn diễm lệ giờ phút này càng thêm xinh đẹp điên đảo, phải nói y phục chính thức của Cửu hoàng phi càng tôn dáng cho Phượng Khinh Trần.

Lúc này, Phượng Khinh Trần có nét cao quý, thanh nhã của nữ tử, đồng thời lại có nét quyến rũ động lòng người của phu nhân.
Hai loại khí chất đối lập này khi ở trên người của Phượng lại hài hòa một cách đáng ghét khiến người ta không thể dời mắt.

Có khoảnh khắc, Tây Lăng Thiên Lâm cũng nghi ngờ những lời đồn đãi bên ngoài là sự thật, chuyện vui của Cửu hoàng thúc và Phượng Khinh Trần đã chuẩn xong từ lâu nhưng đột ngột bị hủy bỏ.
Nếu giữa Phượng Khinh Trần và Cửu hoàng thúc có cái gì đó, hắn sẽ không để lời đồn đại bay đầy trời, Phượng Khinh Trần sẽ không mặc y phục của Cửu vương phi tiến cung, vội vã chứng minh quan hệ giữa nàng và Cửu hoàng thúc.
Rõ ràng, Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm đều có cùng suy nghĩ, tất nhiên hắn ta chẳng có hứng thú muốn biết giữa Phượng Khinh Trần và Cửu hoàng thúc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ta chỉ có hứng thú phá hoại kế hoạch của Cửu hoàng thúc và Phượng Khinh Trần.
Chỉ cần Cửu hoàng thúc và Phượng Khinh Trần không vui, hắn ta sẽ rất vui.
Nam Lăng Cẩm Phàm quan sát khắp nơi trên người Phượng Khinh Trần một cách suồng sã giống như đang kiểm tra hàng hóa.

Phượng Khinh Trần chán ghét nhíu mày, nhưng Nam Lăng Cẩm Phàm cứ thiếu tự giác hết lần này đến lần khác, dò xét xong còn cười haha… Trong mắt lóe lên ánh sáng tàn độc…
Ánh mắt Nam Lăng Cẩm Phàm nhìn Phượng Khương Trần tựa như con rắn lớn nhìn trúng con mồi, thâm độc mà tàn nhẫn.

Phượng Khương Trần không dám thở mạnh, đã phải đề phòng hoàng thượng sử dụng ám chiêu lại còn phải đề phòng Nam Lăng Cẩm Phàm hại nàng.
Cũng may, hôm nay Nam Lăng Cẩm Phàm chỉ muốn trêu đùa Phượng Khương Trần, nhìn dáng vẻ như đang đối đầu với đại địch của Phượng Khương Trần, rất nhanh hắn thu lại tiếng cười, vẻ mặt đắc ý nói: “Tiểu hài tử cũng chỉ là tiểu hài tử, dù mặc đồ của người lớn thì vẫn không che được tính trẻ con.

Khương Trần cô nương, rõ ràng ngươi thân là nữ nhi, cần gì phải mặc trang phục phu nhân, bộ đồ này vô cùng không phù hợp với ngươi, ngươi mặc vào người làm phá hỏng khí chất lạnh lùng cao quý của ngươi, nhìn cực kỳ dung tục.

Người đời đều biết Cửu Hoàng thúc không gần nữ sắc, không thích tiếp xúc với nữ tử, Khương Trần cô nương, ngươi hi sinh danh dự của mình vì Cửu Hoàng thúc, sao phải khổ vậy chứ?
Nếu đại công tử biết được, chắc chắn sẽ rất buồn và đau lòng, đừng nói đại công tử, dù là tiểu vương cũng thấy không đáng, thanh danh của nữ tử quan trọng biết bao, ngươi không cần phải vì giữ mặt mũi cho Cửu Hoàng thúc mà hi sinh như vậy.”
Vẻ mặt Nam Lăng Cẩm Phàm đau lòng, dáng vẻ lo nghĩ thay Phượng Khương Trần, nhưng lời trong lời ngoài đều nói bóng gió Cửu Hoàng thúc “Không được”, lời này cũng chỉ có Nam Lăng Cẩm Phàm mới dám nói, mà lại nói đúng lý chân thật, hiên ngang lẫm liệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play