Được rồi, nàng thừa nhận đúng là có thoải mái đấy, nhưng so với cảm giác đau đớn như thể cơ thể bị xé toạc ra làm đôi thì chút thoải mái này cũng không nên tính làm gì.

Cơ thể nàng từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau, đặc biệt là chỗ đó không cần nhìn cũng đoán được nhất định đã sưng tấy lên rồi, nhưng hết lần này tới lần khác tên này một khi đã đâm vào rồi sẽ không rút ra nữa, cho dù bắn xong vẫn không chịu nhúc nhích mà tiếp tục chờ đợi thứ của mình cương cứng tiếp.

Nàng là người chứ có phải con búp bê khí đâu mà chịu được giày vò như vậy, mệt đến sắp phát điên… Chân tay cơ thể nàng sắp rụng hết đến nơi rồi.

Phượng Khương Trần không còn tí sức nào ngã phịch xuống giường, bây giờ nàng ngay cả sức để nâng tay cũng không có, tự nhủ phải tiết chế lại, thật tiết chế, nàng không muốn đánh nhau với hắn đâu, nhưng cái tên này hình như còn không biết chữ ‘tiết chế’ viết như thế nào.

Hắn ta không sợ tiệt giống mà chết hả trời.

Phượng Khương Trần dùng tay chọc chọc vào ngực hắn, nén giận nói: “Người không biết còn tưởng ngài mấy trăm năm qua không gặp nữ nhân đấy, ngay cả xương sống của ta mà cũng gặm.


“Bởi vì đó là nàng.

” Cửu Hoàng thúc nghiêm mặt nói, nâng tay Phượng Khương Trần lên vừa liếm vừa hôn, nàng phát hiện cái gì đó của Cửu Hoàng thúc đang ở bên trong nàng lại có phản ứng rồi, bắt đầu trướng lớn lên.

Mặt mày Phượng Khương Trần biến sắc, phần thân tiếp xúc đó cứng đờ lại không chịu nhúc nhích, hơi nức nở cầu xin hắn: “Không được đâu, không làm được nữa đâu, ta hết chịu nổi rồi.


“Lần này ta nói thật, nếu còn làm nữa lưng ta sẽ gãy mất.

” Phượng Khương Trần đáng thương cầu xin.

“Đừng lo lắng, ta sẽ không để nàng động.

” Cửu Hoàng thúc bắt đầu di chuyển, cự vật nóng nảy va chạm với vách thịt non mềm, khi hai bên tiếp xúc nhau có nước chảy ra, âm thanh vang lên liên tục khiến tinh thần người ta phơi phới.

Nhưng lần này Cửu Hoàng thúc không đâm quá mạnh, cự vật nóng như lửa thiêu đốt hạ thân Phượng Khương Trần, hình như nó bắt đầu lớn hơn một vòng, va chạm nhẹ nhàng bên trong khiến tâm người ngứa ngáy, quá nhẹ… Giống như sợi lông tơ thoảng qua, tâm tư Phượng Khương Trần hơi giật nảy, nàng nhịn không được hơi cong lưng, nén giận kêu: “A Cửu là đồ xấu xa.


“Gọi lại đi.

” Cửu Hoàng Thúc rất hài lòng với kiểu xưng hô này.

“Cửu Cửu là tên khốn kiếp, Tiểu Cửu là kẻ xấu xa, rốt cuộc ngài có định cho ta không.

” Phượng Khương Trần nổi giận, làm gì có chuyện hắn ở bên trong nàng còn động nhẹ như gãi ngứa vậy, hắn khơi gợi lên dục vọng của nàng rồi.

Phượng Khương Trần cảm thấy trống rỗng, sinh ra cảm giác muốn được lấp đầy, muốn được hắn nhồi tống thật mãnh liệt, nhưng hắn từ chối.

“Nàng cầu xin ta đi… Cầu xin ta cho nàng.

” Cửu Hoàng thúc cố kiềm nén xúc động trong lòng, rút phân thân nóng rực của mình ra rồi lại chậm rãi chen vào, dù sao cũng không tống thẳng vào là được.

Phượng Khương Trần gấp đến điên rồi, thân thể trống rỗng như thúc giục nàng phải ôm chặt lấy tên này, thúc giục hắn mau mau đâm mình, nhưng tên này sau khi được thỏa mãn rồi lại quay ra trêu chọc nàng.

Cái tên này quá đểu rồi, ở trên giường còn đểu như vậy, Phượng Khương Trần rất là buồn bực.

Được thôi, núi không mời ta tới thì ta tự leo, Phượng Khương Trần vươn hai tay lên ôm lấy cổ Cửu Hoàng thúc, đồng thời nâng hạ thân cong lên một chút.

Hì… Cự vật nóng bừng của Cửu Hoàng thúc đã hoàn toàn nằm gọn bên trong Phượng Khương Trần, nàng thoải mái đến nổi khẽ bật ra một tiếng rên rỉ.

“Nàng nóng vội quá đấy.

” Cửu Hoàng thúc rất là thích những lúc Phượng Khương Trần chủ động.

“Ngài động tí đi, nếu còn không động thì từ nay về sau đừng hòng lên giường của ta nữa.

” Phương Khương Trần bất chấp đe dọa hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play