“Phượng cô nương, đây là sắp xếp của chủ tử.

” Quản gia cẩn thận cúi đầu, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cửu Hoàng thúc nói tuy rằng Phượng cô nương thông minh nhưng có một số việc sẽ không suy nghĩ nhiều, việc của ngày hôm nay nàng chắc chắn sẽ không hỏi nhưng quản gia rất lo lắng, ngộ nhỡ Phượng cô nương hỏi tới hắn ta phải trả lời như thế nào.

Lừa dối chủ tử không phải là việc mà hạ nhân tốt nên làm.

Phượng Khương Trần nhíu đôi mi thanh tú, trên mặt hiện lên một chút tức giận: “Cửu Hoàng thúc, đây là có ý gì?”
Điều động nàng rời khỏi Cửu vương phủ như vậy, nàng còn có thể yên lòng sao?
“Nô tài không biết.

” Quản gia quỳ xuống: “Nô tài làm việc theo mệnh lệnh, xin Phượng cô nương tha thứ.


Chỉ có cầu được tha thứ của vị này, ngày sau mới sẽ không xui xẻo.

Đối với việc có thể đắc tội với chủ tử tương lai, quản gia biểu lộ ra cái này không phải là ý của hắn ta, hắn ta bị ép buộc…
Không biết sao?
Nếu Phượng Khương Trần tin vào những lời này thì đúng là nàng quá ngu ngốc.

Sao quản gia của Cửu Vương phủ có thể không biết Cửu Hoàng thúc làm chuyện này vì cái gì? Đó gọi là biết mà không muốn nói hoặc là không thể nói.

Phượng Khương Trần không ép hỏi quản gia của vương phủ mà lạnh lùng nhìn về phía đám người thăm dò tin tức đang đứng trong góc phòng, nàng nhìn vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, ánh mắt lộ rõ vẻ kích động, bộ dạng không thể tin nổi.

Phượng Khương Trần không cần nghĩ cũng biết, nàng vừa mới đi thì sau lưng bọn họ sẽ chẳng phân biệt tôn ti trật tự, tin tức về nghi thức với Cửu Hoàng thúc sẽ truyền khắp nơi.

Phượng Khương Trần không biết Cửu Hoàng thúc có ý gì nhưng nàng biết lúc này không được phép từ chối, tay phải khẽ nhúc nhích, có hạ nhân tiến lên đỡ ngay lập tức: “Cô nương, xin mời.


“Đi thôi.

” Phượng Khương Trần đứng dậy như một lão Phật gia, vô cùng đoan trang và uy nghiêm, Phượng Khương Trần nhìn một đám người, không một ai dám đối mặt cùng với Phượng Khương Trần, dưới uy nghiêm của nàng, cả đám người cúi đầu, nhìn chăm chú vào mũi giày của mình.

Bình thường Phượng Khương Trần ăn mặc không tệ nhưng với bộ y phục lần này, Phượng Khương Trần đã từ một cô nương mồ côi mà biến thành một vị phu nhân ở tít trên cao, toàn thân tỏa ra khí phách có thể dọa cho những người đứng sau khiếp sợ.

Phượng Khương Trần đã từng nhìn thấy đội diễu hành của Cửu Hoàng thúc nhưng đây là lần đầu tiên nàng được ngồi lên, nói thật thì mặc dù nó có vẻ xa hoa lộng lẫy nhưng vẫn không thoải mái bằng xe ngựa của Cửu Hoàng thúc.

Đương nhiên thỉnh thoảng Phượng Khương Trần mới ngồi trên xe ngựa nên sẽ không kén chọn những thứ này, chỉ cần trong lòng nàng đoán ra việc Cửu Hoàng thúc nâng lên là có ý gì là được.

Phượng Khương Trần vừa mới ngồi xuống thì nghe thấy một tiếng “Bùm…”, một tiếng nổ vang lên.

Cấp bậc của nghi trận mà Phượng Khương Trần nhận được là của thân vương, toàn bộ nghi trận đi từ Cửu Vương phủ ra ngoài một cách kiêu ngạo, khi đi qua một khu chợ nhộn nhịp, những binh lính đã mở đường sẵn, dân chúng ở hai bên đường quỳ gối xuống, miệng hô to thiên tuế.

Tất nhiên, những người này không quỳ gối trước Phượng Khương Trần mà bọn họ quỳ gối trước nghi trận của hoàng gia, trước sự uy nghiêm của hoàng thất.

Phượng Khương Trần ngồi bên trong kiệu, trong lòng nàng nghĩ đến ý đồ của Cửu Hoàng thúc, không hề để ý đến những âm thanh huyên náo ở bên ngoài nên nàng không biết rằng toàn bộ hoàng thành đã phải chấn động vì sự việc này.

Phượng Khương Trần mặc lễ phục của Cửu Vương phi, sử dụng nghi trận của Cửu Hoàng thúc, điều này tượng trưng cho cái gì?
Điều này có nghĩa là Phượng Khương Trần chính là Cửu Vương phi được Cửu Hoàng thúc công nhận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play